“Tiểu toán bàn, tan ca rồi, còn không đi về?” Trần Kì Quân vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi đồng nghiệp ngồi cách vách đang mang vẻ mặt hoảng loạn. “Ta. . . . . . Ta muốn ở công ty đợi một chút. . . . . .” “Cậu làm sao vậy? Lúc trước không phải vừa tới năm giờ là cậu chạy mất bóng, làm sao bây giờ lại thương nhớ công ty thế?” Trần Kì Quân nhìn đồng nghiệp dường như tâm tình không tốt, cố ý dùng ngữ khí thoải mái nói cười với hắn. “Ta. . . . . . Ta không muốn về nhà. . . . . . A Quân, anh cùng tôi đi uống rượu được không?” Lâm Đạm Chi đột nhiên cố sức giữ chặt tay hắn, dùng khẩu khí khẩn cầu hỏi. “Uống rượu? Cậu điên rồi? Tửu lượng cậu siêu kém, tôi mới không cùng cậu uống.” Trần Kì Quân nghĩ đến có một lần tiểu toán bàn không cẩn thận đem bia trở thành nước hoa quả mà uống sạch kết quả phát sinh thảm họa. Khi đó y mới vừa mua một chiếc xe bảo bối kết quả là bị hắn ói ra một xe a! “Cầu anh, cùng tôi đi uống rượu, tôi khao!” “Cậu khao?” Trần Kì Quân nghe xong tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Không thể nào? Keo kiệt siêu cấp, trong từ điển của tiểu bàn toán chưa từng có chữ “khao” mà hôm nay là không phải uống nhầm thuốc chứ? “Thật sự, tôi khao, mang tôi đi uống rượu, bây giờ tôi muốn uống rượu!” Lâm Đạm Chi đột nhiên một quyền đập lên bàn. “Được được, cậu đừng kích động, tôi đưa cậu đi, giờ lập tức sẽ đi.” Nhìn đồng nghiệp đột nhiên biến thân thành quỷ rượu, Trần Kì Quân không khỏi đau đầu. Cho đến lúc mang được Lâm Đạm Chi uống đến không biết trời trăng mây gió gì về tới nhà, đã là nửa đêm . “Mẹ ơi, cuối cùng về đến nhà.” Trần Kì Quân bị quỷ rượu vừa khóc vừa cười này dày vò mà thiếu chút đi tong nửa cái mạng. “Này, tiểu toán bàn, mau xuống xe, tới nhà cậu rồi. Nhớ kỹ, cậu thiếu tôi hai vạn đồng ác, là cậu là người nói là khao đó, ngày mai tỉnh không nên lại khất nợ của tôi.” Tiểu bàn toàn keo kiệt này, miệng nói muốn mời y uống rượu, trong bóp lại chỉ đem theo một trăm đồng, thật sự làm cho người ta nhìn mà muốn hộc máu. May là trên người y có mang tiền, bằng không còn không nhục nhã sao. “Mau xuống xe đi, tôi muốn nhanh nhanh về nhà tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm mà.” Trần Kì Quân đẩy đồng nghiệp say đến ngã trái nghiêng phải bên cạnh. “Không cần. . . . . . Ta còn muốn uống. . . . . . Ta không cần về nhà. . . . . . Ô. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . . đã mất. . . . . . Ta quay về cái nhà kia làm gì. . . . . . Ô ô. . . . . .” “Cậu. . . . . . Cậu đừng khóc a, ai, thật sự là, một đại nam nhân vì hai mèo khóc thành như vậy, còn ra gì nữa?” “Bảo bối của tôi không phải mèo, bọn họ là báo, con báo đẹp nhất trên thế giới!” Lâm Đạm Chi tức giận lớn tiếng phản bác. “Vâng vâng, là con báo, cậu cao hứng là tốt rồi.” Trần Kì Quân nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã. Bệnh thần kinh mới có thể tin lời quỷ say này.”Tiểu toán bàn, van cầu ngươi, mau xuống xe đi, ta mệt chết được.” Trần Kì Quân xuống xe lách qua một bên, mở cửa xe ra. “Tôi không xuống xe, tôi không trở về nhà!” Lâm Đạm Chi giữ chặt hai tay, chính là không chịu xuống xe. “Trời ạ, lần sau có đánh chết tôi cũng đi uống rượu với cậu. Mau xuống xe cho tôi!” Trần Kì Quân đã sắp mất hết tính nhẫn nại, bèn kéo hắn xuống. Lâm Đạm Chi đặt mông ngã ngồi trên đất, lên tiếng khóc lớn.”Ô. . . . . . Ngươi khi dễ ta, ta sẽ kêu Ban Ban và Điểm Điểm của ta đến cắn mông ngươi, giúp ta báo thù.” “Hảo hảo, gọi bọn họ tới a!” Trần Kì Quân tức giận nói. “Ô. . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Các ngươi mau tới. . . . . . Có người khi dễ chủ nhân. . . . . . Ô. . . . . .” Nửa đêm nam nhân say khướt ngồi trên lề đường thật sự quá khó xem, Trần Kì Quân nhức đầu nhân cơ hồi chuồn thẳng. “Tiểu Lâm?” Một người nam nhân đột nhiên từ ngõ hẻm chạy tới, “Trời ạ, tôi chờ cậu cả buổi, gấp đến độ muốn nhảy lầu, cậu lại chạy đi uống say không còn biết gì, thật sự là tức chết tôi mà! Mau tỉnh lại cho tôi!” “Ngô. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . . Không cần lắc nữa . . . . . .” Bị nam nhân lắc lắc mạnh mà Lâm Đạm Chi miễn cưỡng mở đôi mắt say lờ đờ ra, nhưng khi hắn nhìn thấy người, lập tức sợ tới mức tỉnh táo lại, “A Văn? ! Sao cậu lại tới đây? Có phải. . . . . . Ban Ban cùng Điểm Điểm xảy ra chuyện gì?” “Hừ, coi như cậu có lương tâm còn quan tâm bọn họ. Mau, bây giờ lập tức theo tôi đi.” Dương Thượng Văn kéo cánh tay hắn. “Được, chúng ta đi, tôi muốn nhìn. . . . . .” Lâm Đạm Chi bị lôi kéo đi được hai bước, lại đột nhiên ngừng lại —— Ngay sau đó, hắn hất mạnh tay của bạn tốt, giống như hất con rắn có độc. “Cậu làm cái gì, còn không mau đi.” “Không được. . . . . . Cậu không hiểu, tôi không đi, tôi không thể đi. . . . . . Ta không thể. . . . . . Không thể. . . . . .” Lâm Đạm Chi mặt trắng như tờ giấy liều mạng lắc đầu. “Tôi không hiểu, nhưng nếu cậu không muốn tiếc nuối cả đời, bây giờ cậu tốt nhất lập tức theo tôi đi.” “Tiếc nuối cả đời. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu đang nói cái gì. . . . . . ?” Cảm giác gió thổi vèo vèo lạnh ngắt tạc qua tim của Lâm Đạm Chi. “Ai, bọn họ. . . . . . đã xảy ra chuyện. . . . . .” Cho tới nay đều cố gắng thuyết phục chính mình đưa bọn họ đi mới là quyết định sáng suốt, mình cũng là vì tốt cho bọn họ. Nhưng nóng lòng không thể chắp cánh bay tới y viện thú y của Dương Thượng Văn, cách tường thủy tinh nhìn thấy thảm trạng của hai con báo của mình, cả người nhất thời co liệt . . . . . . “Từ lúc tôi đem bọn họ về, bọn họ không ăn không uống, cũng không để cho bất luận kẻ nào tiếp cận. . . . . .” Dương Thượng Văn xót xa mà lắc đầu, “Vì thế tôi tìm cho bọn hắn hai báo cái huyết thống cao quý, muốn cho bọn họ ***, để hóa giải bọn họ tâm tình bất an nôn nóng ở kỳ động dục, không nghĩ tới. . . . . . bọn họ lại cắn chết tươi hai con báo cái! Ai, cũng là ta chăm lo không chu toàn, báo thần trong truyền thuyết cũng không phải là phàm vật, không phải tùy tiện cùng thú cái ***. . . . . .” Lâm Đạm Chi biết mình nhất định là chỗ nào có bệnh, bằng không vì sao hắn nghe Ban Ban cùng Điểm Điểm không chịu cùng thú cái khác ***, lại vừa muốn khóc vừa muốn cười? “. . . . . . Vậy tại sao bọn họ lại bị thương. . . . . . trên người bọn họ có nhiều miệng vết thương. . . . . .” Lâm Đạm Chi cách thủy tinh, vươn tay vuốt ve vết thương trên đầu bọn họ, lòng như dao cắt hỏi. “Bọn họ vẫn muốn đi ra ngoài, đã đập vỡ rất nhiều cửa sắt cùng thủy tinh , chúng ta cũng không cách nào đành phải bắn gây mê, như vậy sẽ làm tổn thương thân thể của bọn họ. Ai, tôi thật sự là không có biện pháp mới tìm cậu tới, bằng không cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ bọn họ sẽ. . . . . .” “Cậu yên tâm. . . . . .” Mặc cho nước mắt rơi xuống, Lâm Đạm Chi lại như hạ một quyết định trọng đại nào đó, khóe miệng hơi cười cười.”Tôi không bao giờ để cho bọn họ có việc gì nữa.” “Vậy thì tốt quá.” Dương Thượng Văn vui sướng dắt hắn tới cửa sắt, “Tiểu Lâm, cậu thử cho bọn họ ăn cái này, cùng bọn họ trò chuyện, trấn an bọn họ một chút.” “Được, cậu mở cửa ra.” “Cái gì? !” Dương Thượng Văn hoảng sợ, “Không được, vậy quá nguy hiểm.” “Nguy hiểm? Hiện tại gặp nguy hiểm chính là bọn họ, không phải tôi.” “Tiểu Lâm. . . . . .” “Tôi biết mình đang làm cái gì, mở cửa đi.” “Cậu. . . . . . Ai, được rồi.” Không lay chuyển được kiên trì của bạn, Dương Thượng Văn bất đắc dĩ phải mở ra cửa sắt. Nhẹ nhàng, chậm rãi, từng bước từng bước tiến tới như sợ bừng tỉnh một mộng đẹp. Lâm Đạm Chi ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay vuốt vết thương của hai hắc báo ỉu xìu, nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy xuống. Ta làm cái gì. . . . . . Ta đã làm gì với bọn họ. . . . . . Luôn miệng nói là vì bọn họ, kỳ thật chỉ ích kỷ mà nghĩ đến chính mình. . . . . . “Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Đều là ta không tốt. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Hai hắc báo ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, bật mạnh dậy, nhanh chóng rời khỏi người của Lâm Đạm Chi, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. “Không phải sợ. . . . . . Là ta. . . . . . Là ta a. . . . . .” Lâm Đạm Chi khổ sở vươn tay muốn ôm bọn họ. “Grừ ——” hai hắc báo đè thấp thân mình, phát ra tiếng gầm trầm thấp, giống như cảnh cáo hắn không được tùy tiện tới gần. “Trời ạ, tiểu Lâm, ngươi mau ra đây, quá nguy hiểm .” Dương Thượng Văn gấp đến độ nghĩ muốn vọt vào. “Ngươi không nên vào!” Lâm Đạm Chi vội vàng khiển trách, “Ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không thương tổn đến ta.” Lâm Đạm Chi lại đến gần, đối bọn họ ôn nhu mà nói, “Ban Ban, Điểm Điểm các ngươi tức giận rồi ư? Thực xin lỗi, là ta sai lầm rồi, ta không nên vứt bỏ các ngươi, để cho ta mang bọn ngươi về nhà, sau đó. . . . . . tùy tiện các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, được không?” Nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của hai con báo đang nhìn hắn, tựa hồ không hiểu được ý tứ của hắn, Lâm Đạm Chi xấu hổ đến mặt đỏ rần, “Ngu ngốc, còn muốn ta nói rõ sao? . . . . . . Chính là. . . . . . Chính là ta tùy tiện các ngươi rồi!” Nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng mê người của nam nhân, hai hắc báo mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hưng phấn mà nhào tới, liều mạng vươn đầu lưỡi loạn liếm trên mặt hắn. Lâm Đạm Chi vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy hai bảo bối mất đi rồi trở về, trong lòng biết mình đã lựa chọn tách rời khỏi quỷ đạo thông thường, rốt cuộc không còn đường quay lại. . . . . . * * * “Tiểu Lâm, cậu an tâm mang theo thần báo ở nhà gỗ của tôi, trên núi này rất thanh tĩnh, không có người nào đến, thần báo có thể hảo hảo ở trong này tĩnh dưỡng.” Dương Thượng Văn buông hành lý đơn giản của bạn, khẩu khí vội vàng nói. “Vậy. . . . . . Vậy còn cậu?” “Tôi? Tôi không ở nơi này được, viện thú y bận rộn nhiều việc, tôi không có cách nào mỗi ngày chạy xa như vậy. Nhà gỗ này tôi rất ít dùng đến, bình thường cũng ít đến, giờ vừa vặn cho các cậu dùng, cậu cũng đừng khách khí với tôi. Cậu không thể ở nhà trọ kia, không gian hoạt động quá nhỏ, lại dễ dàng bị người phát hiện, tôi thấy về sau các ngươi cứ ở đây là được rồi. Yên tâm, tôi miễn phí cho ngươi ở, không thu tiền, chỉ cần cậu có thể thường thường để cho tôi tới nhìn hai vị thần báo, tôi liền cảm thấy mỹ mãn.” “Tiểu Lâm. . . . . . Cám ơn ngươi.” Lâm Đạm Chi cũng có qua có lại nắm tay một chút. “Grừm ——” Ban Ban cùng Điểm Điểm ở bên phát ra rống giận khó chịu. Ban Ban lấy chân trước đập đập tay đang nắm của hai người, Điểm Điểm lại vung vung cái đuôi thật dài, đem Dương Thượng Văn đuổi đuổi sang một bên như đuổi ruồi. Nhìn hai thần thú nguyên bản hung mãnh uy vũ mà giờ phút này lại như tiểu hài tử tính khí thích ghen tuông, Dương Thượng Văn không khỏi bật cười. “Ha ha, tiểu Lâm, xem ra hai thần báo thực thích cậu ác, cậu thật đúng là diễm phúc lớn a.” “Thật là, cậu đừng giễu cợt tôi.” Lâm Đạm Chi thần tình xấu hổ. “Grừm ——” Ban Ban cùng Điểm Điểm lại phát ra rống giận, dường như rất không cao hứng có người ở nơi này vướng chân vướng tay, lao thẳng đến Dương Thượng Văn bức tới cửa. “Hảo hảo, ta đi ta đi.” Nhìn đến hai thần báo hạ lệnh đuổi khách, Dương Thượng Văn tuy rằng còn muốn cùng bọn họ ở lại chốc nữa, nhưng là đành phải thức thời bỏ của chạy lấy người. “Tiểu Lâm, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi, đừng khách khí a. Hai vị thần báo tiên sinh, tái kiến .” Dương Thượng Văn cung kính cúi người. Ban Ban cùng Điểm Điểm cao ngạo ngửa đầu, cũng không thèm nhìn y một cái. “Không thể vô phép như thế!” Lâm Đạm Chi tức giận gõ đầu bọn họ, “Mau cùng A Văn nói tái kiến.” Hai hắc báo bị chủ nhân mắng một chút, lúc này tâm không cam lòng chuyện không muốn nên mới đối với Dương Thượng Văn gật gật đầu, xem như là chào hỏi. “Lúc này mới ngoan.” Vừa nhìn thấy nam nhân lộ nụ cười tán thưởng, hai thần báo trong truyền thuyết vô cùng tôn quý lập tức giống cún vui vẻ mà vẩy vẩy cái đuôi. Dương Thượng Văn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tán thưởng liên tục.”Tiểu Lâm, thực sự cậu, cậu thật sự quá lợi hại .” “Không. . . . . . Không có gì mà. Cậu hay là đi mau đi.” Không biết khi nào thì hai dã thú lại đột nhiên động dục mà Lâm Đạm Chi đánh chết cũng không muốn làm cho bạn tốt nhìn thấy hình ảnh chính mình bị đè xuống, vội vàng đuổi y đi. “Thật là, ngay cả cậu cũng đuổi tôi đi. Hảo hảo, lần này thật sự phải đi rồi, tái kiến.” * * * Cánh cửa mới đóng lại, hai dã thú háo sắc lập tức khẩn cấp nhào tới —— “A a. . . . . . Bại hoại, lại xé quần áo của ta. . . . . . A a. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Không cần cấp thôi. . . . . . Hừ ân. . . . . .” Áo bị cắn xé đến không ra dạng gì, hai đầu nhũ thẳng đứng từ trong đống rách nát lộ ra, làm cho Ban Ban khát khao vươn đầu lưỡi điên cuồng mà gặm cắn liếm. “A a. . . . . . Trời ạ. . . . . . Trời ạ. . . . . .” Hai hạt nhỏ đỏ thẩm bị khiến cho sưng lên không ra dạng gì, thời gian dài bị dã thú đùa bỡn đầu nhũ đã trở nên mẫn cảm hơn cả nữ nhân, khoái cảm vừa sướng vừa ngứa làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được ôm lấy tấm thân đen cường tráng kia, lớn tiếng kêu lên. Giống như kháng nghị ca ca đoạt thế thượng phong, Điểm Điểm cũng không cam yếu thế cắn dưới quần của nam nhân, dùng đầu lưỡi thật dài bắt đầu liếm côn thịt phấn nộn nộn, còn chưa hoàn toàn cương lên. “A a. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .” Tính khí mẫn cảm bị nhũ đầu gai nhọn nho nhỏ của hắc báo từng chút từng chút quấy nhiễu, khoái cảm vừa phê vừa tê làm cho cả người của Lâm Đạm Chi nhịn không được một trận run run, tính khí cũng từng chút liền sung huyết sưng lên, từ lớp da bên ngoài lộ ra củ thịt căng tròn —— Cự thú màu đen nhìn chuẩn nhược điểm của nam nhân, đầu lưỡi thật dài đâm mạnh vào lỗ nhỏ trên đỉnh của củ thịt, làm cho tính khí của nam nhân vừa đau vừa ngứa như muốn nổ tung! “A a a a. . . . . . Không được. . . . . . Đầu lưỡi không được lộng như vậy a. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta. . . . . . A a. . . . . . Ngươi muốn làm ta chết . . . . . .” Côn thịt non nớt cho tới bây giờ chưa từng bị điên cuồng đùa bỡn như vậy, khoái cảm như muốn tiểu tiện, lại như muốn bắn tinh, làm cho Lâm Đạm Chi kêu lên cơ hồ muốn khàn đi. . . . . . Nam nhân còn chưa thoát khỏi ma trảo của *** thú, một dã thú háo sắc khác đã không chịu cô đơn mà bò lên hạ thân của hắn, dùng đầu vai mở đùi của hắn ra, vươn đầu lưỡi dài dài bắt đầu tiến công vào cúc huyệt nho nhỏ mềm mại của hắn —— “A a. . . . . . Không được. . . . . . Ban Ban. . . . . . Không được liếm nơi đó ô. . . . . . rất bẩn. . . . . . không được. . . . . .” Mặc dù lúc trước đã muốn quyết định cứ mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm, nhưng liếm *** ô nơi khí quan dùng để bài tiết như vậy, cứ khiến cho Lâm Đạm Chi cảm thấy thẹn mà khóc lên. Không nghĩ tới nam nhân không khóc thì không sao, vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của nam nhân ngược lại dục vọng của hai hắc báo càng bành lên. Điểm Điểm một bên nhanh chóng mà đem tính khí của nam nhân cuốn vào miệng hút phun ra nuốt vào, một bên dùng móng vuốt tà ác gảy gảy hai viên cầu căng cứng. Còn Ban Ban thì dùng móng vuốt mạnh mẽ mở cánh mông của nam nhân ra, làm cho cúc huyệt giấu ở giữa, đỏ tươi *** mĩ, phát ra khí tức tình sắc mãnh liệt càng thêm không lá chắn nào, cũng càng thêm thuận tiện cho y đem cái lưỡi vừa dài vừa dày đâm vào, tại nơi thịt huyệt kia chưa từng chạm tới điên cuồng mà đâm mà quấy —— “A a a a. . . . . . Không. . . . . .” Tràng bích mềm mại bị đầu lưỡi hỏa nhiệt cuồng dã của dã thú *** tà bỡn cợt như thế, nhanh chóng liền phân bố một lượng *** dịch lớn, khó có thể hình dung được khoái cảm *** đãng từ thịt huyệt cảm thấy thẹn xông thẳng lên ót, làm cho Lâm Đạm Chi lắc đầu âm thanh khóc kêu lên —— “A a a! . . . . . . Không được. . . . . . Ta muốn điên rồi. . . . . . A a. . . . . .” Không chịu nổi hai dã thú háo sắc ở tính khí cùng cúc huyệt cùng công kích hai tầng, Lâm Đạm Chi hai chân một trận loạn đá, thân mình cong lên, côn thịt đáng thương kịch liệt run rẩy, tinh trùng dự trữ mấy ngày rốt cuộc nhịn không được mãnh liệt phun ra —— Đầu trống rỗng, nam nhân chìm đắm trong dư vị cao trào như một vũng bùn lầy xụi lơ trên đất, nhưng hắn lại biết, hết thảy chưa phải chấm dứt, mà là bắt đầu. . . . . . Tương truyền đuôi thần báo có liệt thạch xuyên không, ma lực lướt qua giết sạch địch. Thần thánh mà cao thượng. Nhưng giờ phút này, đuôi báo người người kính ngưỡng kia lại *** ô đừa bỡn thịt huyệt ẩm ướt của nam nhân—— “Ha Aha a. . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Không được dùng cái kia đùa a. . . . . . Rất ngứa. . . . . . Ngứa chết ta . . . . . . Ô. . . . . .” Phần không rõ là thống khổ hay là vui sướng mà tiếng nức nở vang vọng trong căn nhà gỗ, Lâm Đạm Chi hai chân mở rộng gác lên đầu vai của hai hắc báo, phía trước cúc huyệt hơi hơi mở ra bị hai cái đuôi đen bóng thô dài, cưng cứng quét qua quét lại khiêu khích huyệt khẩu, như có ngàn vạn con kiến bò đầy huyệt thịt mẫn cảm, quả thực muốn đem hắn hoạt hoạt bức điên rồi —— “Ô. . . . . . Ngứa chết ta . . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta. . . . . . Tha ta. . . . . . Thật sự rất ngứa a. . . . . . Ô. . . . . .” Mặc cho nam nhân càng không ngừng khóc cầu xin tha thứ, nhưng hai dã thú háo sắc chẳng những không buông tha hắn, ngược lại còn ngày càng táo tợn hơn hai chiếc đuôi cứ luân phiên một tiến một ra, không đi sâu vào trong huyệt đang ngứa ngáy kia, mà chỉ quét qua quét lại hời hợt ở huyệt khẩu. Không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là hành động đổ thêm dầu vào lửa làm cho Lâm Đạm Chi hoàn toàn sụp đổ, cảm giác vừa ngứa vừa tê khiến cho người ta hận không thể hung hăng dùng cái gì đó đâm chọc vào mà gãi. Lâm Đạm Chi phát ra tiếng kêu khóc khó nhịn, mặc kệ vặn vẹo mông cầu xin , “Ta đầu hàng . . . . . . Ta sắp điên rồi. . . . . . Van cầu các ngươi van cầu các ngươi cắm. . . . . .” Quên sợ hãi, quên hổ thẹn. Lâm Đạm Chi vươn hai tay dùng sức mở rộng mông đang ngứa muốn điên lên, chỉ nghĩ muốn hung hăng đâm chọc vào mà thống khoái —— “Grừm ——” Hai hắc báo phát ra tiếng gào thét thắng lợi, một trái một phải ưỡn phân thân trương lên như muốn nổ tung đâm vào cúc huyệt mà bọn họ mơ ước từ lâu —— Miệng cúc huyệt mềm mại nho nhỏ kia bị hai côn thịt bén nhọn thật lớn, móc câu dài đầy chen lấn đâm chọc vào, khiến cho Lâm Đạm Chi đau đến chết đi sống lại mà thất thanh thét chói tai —— “A a. . . . . . Đau quá. . . . . . Đau chết mất. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Không được đi vào nữa. . . . . .” Nhưng tên đã trên dây thì hai dã thú kia đâu chịu bỏ qua như vậy, cuồng dã mà một tiếng gào thét, côn eo dùng sức ưỡn ta phía trước —— Máu tươi xử nữ phun trào ra —— Tràng đạo nhỏ hẹp của nam nhân rốt cục bị hai côn thịt to lớn của dã thú đồng thời kiên quyết xâm nhập xông thẳng vào! Mặc dù trước đó đã bôi trơn, nhưng tính khí dã thú to lớn cùng móc câu trên đó làm cho Lâm Đạm Chi đau đến thiếu chút nữa đã hôn mê. Chưa bao giờ trải qua đau đớn làm cho Lâm Đạm Chi có một nháy mắt cho là mình đã chết, ngay cả kêu cũng gọi không được. Mãi đến khi hai hắc báo lại bắt đầu phả hơi nóng, mãnh liệt xuyên xỏ, Lâm Đạm Chi mới tuôn ra một tiếng khóc kêu —— “Ô a a a. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Rút ra. . . . . . Đau quá đau quá a. . . . . .” Nam nhân khóc liều mạng mà cầu xin tha thứ, nhưng nơi thịt huyệt *** mĩ này lại tràn ngập mùi máu tươi lại hoàn toàn kích phát thú tính của hai hắc báo, khiến cho bọn họ xuyên xỏ càng thêm điên cuồng —— Một cái rút ra, một cái liền mạnh đâm vào chỗ sâu nhất, trong thịt huyệt của nam nhân vĩnh viễn có trên một cái côn thịt hung hăng chà đạp đâm chọc —— “Ô. . . . . . Ta chịu không nổi . . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta đi. . . . . . Đau quá thật sự đau quá a. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .” Nam nhân bắt đầu giãy giụa cầu cứu, nhưng giãy giụa của hắn lại làm cho móc câu đâm càng sâu, Điểm Điểm sợ nam nhân tổn thương quá kịch liệt, vội vàng khom thân xuống, vươn đầu lưỡi liếm tinh khí đau đến mềm nhũn như trấn an. . . . . . Ban Ban cũng phối hợp mà chậm rãi trừu động, cẩn thận tìm kiếm có thể làm cho nam nhân sung sướng một chút. Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, khoái cảm trước mắt cùng đau đớn phía sau đã muốn làm cho Lâm Đạm Chi phân không rõ rốt cuộc là ở thiên đường hay là địa ngục, nhưng thân thể theo đuổi khoái hoạt của bản năng lại làm cho hắn theo bản năng mà bắt đầu vặn vẹo mông. “Ô. . . . . . Các ngươi thật xấu. . . . . . Hai cây cùng nhau tiến vào. . . . . . Đau quá. . . . . .” Hốc mắt rưng rưng, bị dày vò đến chết đi sống lại mà Lâm Đạm Chi ở dưới thân hai dã thú nảy sinh nũng nịu như oán giận, “Bại hoại. . . . . . Hôn ta. . . . . .” Vươn đầu lưỡi tìm kiếm yêu thương, hai dã thú đương nhiên phi thường vui lòng thỏa mãn nhu cầu của nam nhân. Một người hai báo tam cái lưỡi điên cuồng mà quất quýt nhau, phát ra chậc chậc tiếng nước *** mỹ. Nam nhân không chút nào để ý mà nuốt thóa dịch của dã thú vào, lòng đều được sung sướng chiếm hữu. “Hừ ân. . . . . . Xấu lắm. . . . . . Hai người các ngươi cái bại hoại. . . . . . A a. . . . . . Thoải mái. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .” Bị hôn ý loạn tình mê mà nam nhân bắt đầu phát ra *** thanh lãng ngữ. Còn cao thủ tình ái trời sinh cũng thông minh mà thừa thắng xong lên, bắt đầu vẽ vòng như vặn vẹo cái eo, dùng hai cây côn thịt vĩ đại tìm kiếm nhược điểm trí mạng của nam nhân. . . . . . “Ha Aha a. . . . . . To quá. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . A a. . . . . . Sâu quá a. . . . . . A a” nam nhân thở dộc dồn dập rên rỉ, mồ hôi như mưa, nhưng hai côn thịt của dã thú lúc đâm mạnh vào một nơi, đột nhiên cong người lên hét —— “A a a a. . . . . . Không được. . . . . .” Rốt cục tìm được rồi. “Grừm ——” hai dã thú phát ra hung mãnh tiếng gào hưng phấn, cuồng lắc thắt lưng, cố mạng đâm chọc chỗ kia —— “Ô a a a a. . . . . . Không được. . . . . . Không được đâm nơi đó. . . . . . Trời ạ trời ạ. . . . . .” Khoái cảm dục tiên dục tử điên cuồng làm cho Lâm Đạm Chi cuồng loạn lắc đầu, khóc kêu đến sắp không thể hô hấp. Thịt huyệt *** loạn bị hung hăng đâm chọc chảy một vũng nước, *** dịch giàn giụa, theo rãnh đùi đem một đống hỗn độn của một người hai thú làm cho hạ thân ẩm ướt. Tiếng xuyên xỏ phốc phốc làm cho hai hắc báo háo sắc nghe xong càng thêm hưng phấn mà cuồng xuyên mãnh xỏ, cho đến khi đem nam nhân hung hăng đâm đến bắn ra —— “Ô a a a. . . . . . Trời ạ. . . . . . Thích chết được . . . . . . Ta muốn bắn. . . . . .” Từ tiếng hét cao vút, một dòng màu trắng dịch thể mạnh phun ra —— Thân thể của nam nhân điên cuồng mà run rẩy co rút, tràng đạo kịch liệt co rút lại siết chặt hai côn thịt hỏa nhiệt ở bên trong, kẹp làm cho hai hắc báo gào to liên tục, xuyên xỏ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, tại hạ thân sau một trận đấu đá loạn lung tung không quy luật, rốt cục thân mình cứng đờ, song song ngẩng đầu lên lớn tiếng gào thét, hai dòng báo tinh như nước suối bỗng bắn ra —— “A a a. . . . . . Bỏng chết ta . . . . . .” Tràng bích mẫn cảm bị báo tinh hỏa nhiệt nung như muốn tan chảy, làm cho Lâm Đạm Chi đảo mắt trắng, từng đợt run rẩy. . . . . . Hai hắc báo như muốn cho nam nhân thụ thai mà không ngừng phun ra một lượng lớn dịch thể, rất nhanh mà bụng của Lâm Đạm Chi phình như cái trống, trướng lên như muốn nứt ra —— “Ô. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Không cần bắn nữa. . . . . . Sắp nứt. . . . . . Ô. . . . . . Trướng chết ta . . . . . .” Lâm Đạm Chi nhịn không được khóc giãy giụa, nhưng hạ thân chỉ cần vừa động liền đau mà hút khí. Nguyên lai kỳ bắn tinh của báo vừa lâu,vừa nhiều, móc câu của côn thịt ở lúc bắn sẽ dữ tợn móc vào âm hộ của thú cái, đảm bảo lượng dịch thể sẽ không chảy ra ngoài, làm cho cơ hội thụ thai của thú cái càng cao hơn. Hai hắc báo cũng biết quá trình này sẽ làm nam nhân phi thường vất vả, bởi vậy trìu mến mà vươn đầu lưỡi liếm nước mắt không ngừng chảy xuống của nam nhân. . . . . . Lâm Đạm Chi cảm thụ được ôn nhu của bảo bối đối với mình, trong lòng nhất thời tràn đầy tình yêu sâu đậm.”Không sao. . . . . . Bắn đi. . . . . . Toàn bộ đều bắn vào cơ thể ta. . . . . . Ta yêu các ngươi. . . . . . rất yêu các ngươi. . . . . .” Hai hắc báo dường như nghe hiểu lời của nam nhân, đôi mắt màu tím dần dần ướt át, biểu lộ tình yêu khó nói, kích động mà càng thêm đâm xâm nhập vào trong cơ thể của nam nhân. Ánh trăng ôn nhu từ từ rãi khác rừng núi yên tĩnh, như lời chúc phúc ôn nhu nhất dành cho thiên địa vạn vật. Từ giờ khắc này, mặc kệ là thân thể hay là tâm linh, một người hai báo này đã kết hợp sâu sắc cùng với nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không chia lìa. . . . . . ~~~ ĐỌC XONG LIKE, VOTE, CÒM ĐÊ. KẺO TA LẠI ĐIÊN Á. HA HA. ĐÙA THÔI. MỌI NGƯỜI ĐỪNG GIẬN NHÁ. IU IU NÀ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]