Lạc Ẩm Băng không vội lên đường, trời đã muộn, bây giờ thích hợp để nghỉ ngơi hơn là vội vã lên đường.
Hắn mang theo Lộc Ninh và Ngô Phi ra khỏi nhà kho, hai người một tang thi bước chậm trong siêu thị trống trải, vô số tang thi cách đó không xa hướng Lạc Ẩm Băng cúi đầu, giống như một nhóm kỵ sĩ trung thành, mong chờ vua tùy ý liếc mắt một cái.
Cho đến khi bước vào xe địa hình, Lộc Ninh vẫn không kìm được vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lạc Ẩm Băng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn xuống lòng hiếu kỳ ngậm miệng lại.
Lộc Ninh ngồi ở ghế lái, Lạc Ẩm Băng ngồi ở ghế phụ bên cạnh, hắn hạ ghế xuống, đắp một chiếc chăn nhỏ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, khi hắn ngủ, thần sắc u ám của Lạc Ẩm Băng nhạt đi, hắn trời sinh đẹp đẽ tinh xảo, lúc này mặt mày hơi nhíu lại, càng lộ ra mấy phần thuần khiết.
Lộc Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông phủ đầy những câu đố, trong lòng suy nghĩ một chút, thở dài từ bỏ, cũng rơi vào mộng đẹp.
Ghế sau đã bị Ngô Phi và túi du lịch cao bằng nửa người chiếm giữ, tang thi không cần ngủ mở to đôi mắt đỏ mơ hồ, yên tĩnh gác đêm.
Dưới cùng một ánh trăng, cách xa cả trăm cây số.
Kỷ Sơ dựa lưng vào cửa một chiếc xe địa hình màu đen tuyền, y cúi thấp đầu, ánh trăng nhàn nhạt rơi trên gương mặt y, lông mi dài của y tạo ra một bóng đen nhỏ, trong bóng tối là đôi mắt thâm thúy, y nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dem-toi-sung-thanh-bo-dang-nay/1194124/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.