Khổng Tu Bình nhanh chóng trở về Lang Gia sơn, khiến Thánh Sư cũng có chút kinh ngạc.
Không phải hắn mới rời đi vài ngày sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?
“Chuyện đã giải quyết thế nào rồi?” Thánh Sư nhìn con trai hỏi.
“Cha!” Khổng Tu Bình nhìn cha đầy uất ức, nếu không phải hắn đã lớn tuổi, hắn thật sự muốn khóc, “Đã xảy ra vấn đề!”
Thánh Sư nhướng mày, hỏi: “Xảy ra vấn đề gì?”
Khổng Tu Bình dứt khoát lấy ra Thanh Vân báo, đưa cho Thánh Sư: “Ngài xem!”
Thánh Sư thần niệm quét qua, toàn bộ nội dung trên Thanh Vân báo đều thu vào tầm mắt.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ kỳ lạ, nhìn chằm chằm Khổng Tu Bình.
Khổng Tu Bình mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.
Hắn rất rõ ràng, chuyện lần này, hắn đã làm rất tệ.
Thậm chí, còn có khả năng gây rắc rối cho Lang Gia thánh địa, đến mức hắn không dám nhìn cha.
Thánh Sư hiểu con trai mình, đương nhiên không thể đồng ý chuyện liên minh với Thanh Vân tông, hắn hỏi: “Ngươi hãy kể lại cặn kẽ chuyện đi Thanh Vân tông cho ta nghe một lần!”
Khổng Tu Bình bắt đầu kể từ đầu, càng kể, hắn càng trở nên bi phẫn.
“Hài nhi thật sự không ngờ, Trương Dương cái tên đáng chết đó, sự nhiệt tình hắn thể hiện lại có mưu đồ. Còn nữa, người bên cạnh cứ cầm đồ vật chụp chụp, ta cũng nghĩ đó là nghi thức của Thanh Vân tông bọn họ, không ngờ…”
Thánh Sư không khỏi đỡ trán, cái quái gì thế này…
Đừng nói Khổng Tu Bình, ngay cả hắn đi, e rằng cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-day-han-tu-tien-nhu-the-c/5193963/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.