Tầm mắt rơi vào chiếc găng tay đen, kí ức như thủy triều kéo đến, tội nghiệt từ trên đầu đổ xuống thành một gánh nặng trĩu trong lòng. Khởi Niên nhìn không chớp mắt vào khớp tay bao phủ bởi vải đen của người nọ. Thời Duy nhận thấy động thái của cậu đưa mắt nhìn theo, sau đó hắn nghe Khởi Niên nói:
''Tầm Hân.''
Cây bút trong tay khựng vài giây rồi trở về công suất ban đầu như là chủ nhân chẳng hề để tâm ngừng tay một chút để nghỉ mỏi mà thôi. Sau đó tiếp tục một mực rong đuổi trên trang giấy tập.
Khởi Niên hoàn chỉnh xoay người, gục đầu lên bàn phía sau làm Minh Dực giật mình một phen, cậu không để ý nằm nghiêng kề má lên cạnh bàn, ngước mắt nhìn cằm của người nọ.
''Hân, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng giận tôi. Tôi không xa lánh cậu đâu, à không, tôi không có ý gì đâu. Chúng ta là bạn bè, mới kết giao thôi. Làm ơn từ bi đừng cắt đứt mà.''
''Niên, cô vô.''
''Cô vô thì kệ cô. Tôi bận dỗ bạn rồi.''
''Hân, cậu nhìn tôi đi.''
Tầm Hân mím môi dừng bút cụp mắt nhìn vào đôi hạt châu sáng lấp lánh của Khởi Niên. Sau đó hắn đứng lên, mà hầu như không chỉ có mình hắn còn có cả Lê Thái Minh Dực nữa. Nhận thấy ánh mắt hắn đổ dồn vào cậu, cậu càng ngửa đầu nhìn đăm đăm, cảm giác bên vai có người đụng cậu né người tránh khỏi
''Cậu nói gì đi. Phải làm sao, cậu mới hết giận tôi?''
''Niên, cậu đứng lên.'' Lê Thái Minh Dực nhét quả quýt vào túi, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dang-thuong-hon/514638/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.