Vạt áo trắng nhiễm một tầng sương sượt phải tán cây, một đoạn đường ngắn kinh người, tâm lí Tầm Hân sinh ra một tia kháng cực, sự bực bội trong lòng nảy lửa dữ dội.
Cảnh sắc phố xá bắt đầu thay đổi, nhà cửa ít đi, quang cảnh hoang vu. Một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài thích hợp để giam cầm những bộ mặt điên cuồng.
Cánh cổng trắng rộng lớn mang đến cảm giác choáng ngợp, phía trên tấm bảng đề dòng chữ sơn vàng:
Bệnh viện tâm thần.
Mùi nước sát trùng quẩn quanh đầu mũi, âm thanh nói chuyện vui vẻ như những đứa trẻ ở một khu nào đó truyền tới.
Tầm Hân bước chân chậm rãi, đến quầy sảnh chính.
Y tá ở quầy hỏi cậu: ''Cậu đến thăm ai?''
Tầm Hân không nói, trực tiếp rút cây bút viết lên tay, đưa đến trước mặt y tá.
- Bác sĩ gọi tôi đến, tôi là người nhà của 316.
Ý trên mặt chữ. Là có người gọi, không phải hắn tự nổi hứng đến thăm.
Sáng sớm hắn xách balo chuẩn bị rời nhà đến trường thì nhận một cú điện thoại gọi hắn đến nơi đây có chuyện gấp. Hắn kháng cự nhiều lần, bác sĩ vẫn cố thuyết phục.
Trọng tâm hôm nay chưa chính thức vào học, đến xem một chút đỡ phiền hà đến bà ngoại, bà già rồi lo âu sẽ không tốt cho sức khỏe.
Mười năm hắn chưa từng quay lại.
Có lẽ y tá nhận thức được hắn không thể mở miệng nói chuyện, cô ta không rặn hỏi gì nhiều chỉ nói: ''À tôi biết rồi, bác sĩ có dặn dò khi cậu đến thì dẫn đường cho cậu.''
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dang-thuong-hon/514629/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.