''Mẹ mày phách lối đách chó gì.''Ánh bạc lóe lên làm nắng sớm bi lu mờ sau đó vút nhanh về một hướng nghiền nát gió thu.
Hồi thần mới nhận ra đó là một món vũ khí chuẩn bị rời tay.
Người đứng ở trung tâm nhướng mày kiêu căng, cố ý nhấn nhá âm thanh: ''Chỉ là vài câu bông đùa chưa gì đã thiếu kiên nhẫn rồi.''
Tên đàn em thu vũ khí lui về sau, mặt mũi nhăn nhó trưng biểu cảm ghét bỏ sâu đậm, nghe vậy hắn miễn cưỡng thu tay, nhưng vẫn không giấu được thái độ hóng hách: ''Do nó ngông cuồng trước, đại ca cần gì phải tốn công vô ích câu giờ cho nó.''
Đào Viễn Khoan chưa kịp mở miệng đã bị chính lời lẽ đâm thọt mất não của đàn em, hắn xém là phun vàn câu tục tĩu nhưng có lẽ niềm hứng thú khi thấy người gặp họa, cái cách mà kẻ cầm lưới thâu tóm một mẻ tôm cá quyết định giữa ăn hay bán đã kịp làm hắn kiềm chế, hắn cắn răng diễn tới cùng: ''Tuổi còn nhỏ, ngạo mạn rất có khí chất, là hạt vàng trong cát, nếu được nung nấu ít nhất không phải là cặn thừa bỏ đi.''
''Là cức mèo trong cát thì có.''
''Ha ha.'' Tràn cười ùa về chiếm lĩnh thanh âm yên tĩnh.
Khởi Niên ngây ngô đứng đó nhưng mặt chẳng có tí cảm xúc, nói đúng hơn là lạnh hơn sương mù giăng kín đất trời hiện tại.
''Cho nên chúng mày làm bậy trong đống cát.''
Bánh răng tiếng cười kẹt ngang, âm thanh đứt đoạn giữa lúc hân hoan rầm rộ.
Cả đám một mạch đình chỉ phản ứng, giữa khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dang-thuong-hon/1840311/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.