Bỏ trốn, là một việc làm vừa lãng mạn lại kích thích đến nhường nào. Là chuyện Lâm Mộ Tình từng muốn làm với Tiêu Dương, lại chính là việc không dám làm nhất. Bởi vì gút mắt giữa nàng với Tiêu Dương, không phải là rời khỏi thành phố này, hay thoát khỏi những người đó là có thể giải quyết được. Các nàng hẳn là phải nên đi đối mặt, mới có thể chính thức tháo gỡ cái nút thắt này, sự hỗn loạn này. Nhất Văn cùng Lý công tử sau khi thật sự nghe theo lời khuyến khích này của nàng, sáng sớm hôm sau liền ngồi lên máy bay bay đi. Bởi vì là một quyết định đột ngột, Nhất Văn cũng không muốn quá lộ liễu, liền từ chối sự tiễn đưa[1] của mọi người, chỉ đồng ý một mình Lâm Mộ Tình đến làm người đại biểu đến là được rồi. [1] Từ tiễn đưa hơi kỳ thật, nhưng bản gốc đã vậy nên đàng chịu thôi... Đây là lần đầu tiên Lâm Mộ Tình nhìn thấy em gái của Nhất Văn, là cô gái giống như tiểu ma đầu trong truyền thuyết đang đứng cười khẽ kia, giờ phút này, ở phòng chờ trong sân bay, đang nhào vào lòng chị gái mình khóc lóc tỉ tê kia. Nhất Văn không ngừng vỗ về lưng Nhất Phàm, nhẹ giọng an ủi, "Đừng khóc mà, cũng đâu phải là sau này không gặp lại nữa đâu, em cứ xem như là chị đi du lịch đi." Nhất Phàm ở trong lòng cô lèm bèm: "Du lịch cũng đâu nhất định phải đi cùng cô ấy đâu chứ......" Nói xong cũng không quên lấy tay chỉ vào Lý công tử. Lý công tử liếc xéo Nhất Phàm một cái, tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Mộ Tình, "Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhắc tới đâu, thế nhưng dù sao tôi cũng phải đi rồi, cô nghe tôi nói một câu đi." Lâm Mộ Tình cười cười đẩy cô một cái, "Nói cái gì chứ, nói tới bi đát như vậy, làm như di ngôn trước khi lâm chung vậy đó." Lý công tử cũng nở nụ cười, tiếp tục nói: "Những lời này cô nhất định phải đặt vào trong lòng đó." "Ừ, cô nói đi, tôi sẽ thật chú tâm lắng nghe." "Tiêu Dương...... vẫn còn yêu cô. Cũng rất muốn ở cùng cô, có điều chỉ là có quá nhiều chuyện tránh không khỏi liên tiếp xảy ra chồng chất lên nhau, vì thế nên cậu ấy vẫn chưa nói, cô đừng nên cảm thấy cậu ấy đã buông tay đó. Đời người không dễ dàng gì gặp được một ai đó toàn tâm toàn ý với mình, cô nhìn đi, Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên chia tay lâu đến như vậy vẫn có thể quay về cùng nhau, cô cùng Tiêu Dương chia tay có bao lâu đâu chứ; Cô nhìn ngược lại Tống lão sư cùng Lâm Thanh Hủ đi, cho dù là quá khứ khó có thể phai mờ đi chăng nữa, chẳng phải khi đó cũng có thể vì người mình yêu mà quên đi hay sao? Cô nhìn lại tôi cùng Nhất Văn đi, mỗi người vui cười nhiều năm đến như vậy, cuối cùng mới nhận ra người kế bên mình mới là người thích hợp nhất. Này, cô có hiểu tôi đang nói cái gì hay không vậy?" Lâm Mộ Tình hi hi ha ha chuyển đề tài với cô, "Không phải là cô nói một câu à, một câu nhà các cô dài đến như vậy đó sao?" "Được rồi, tóm gọn lại mà nói, thật sự chỉ có một câu. Đi tìm Tiêu Dương đi. Đây là địa chỉ của cậu ấy, tôi chỉ có thể giúp cô đến được đây mà thôi." Lý công tử nói xong, liền nhét tờ giấy đó vào trong tay Lâm Mộ Tình. Lâm Mộ Tình siết tay thành nắm đấm, siết thật chặt tấm giấy trong lòng bàn tay, không biết nên nói cái nữa. Lúc này đột nhiên Nhất Phàm lại đi tới, còn kéo kéo tay Nhất Văn cùng đến, giao vào tay Lý công tử. Nhất Phàm nói: "Lý Thành Mỹ, tôi đem Kiều Nhất Văn giao cho cô, cô nhất định phải đối xử thật tốt với chị ấy đó." Lý công tử lúc này không vì bị người khác gọi đầy đủ họ tên mà nổi giận lên nữa, ngược lại còn cười đáp ứng, "Yên tâm đi, tôi sẽ yêu Nhất Văn còn hơn cả chính bản thân mình nữa." Nhất Phàm gật gật đầu không phục, nói thêm: "Mặc dù là tôi giao tỷ tỷ tôi cho cô, nhưng tôi vẫn cực kỳ ghét cô như cũ!" Tính luôn cả Lâm Mộ Tình, cả ba người nghe xong đều cùng nhau nở nụ cười. Đến cuối cùng không thể không từ biệt hai người họ, Lâm Mộ Tình thấy Kiều Nhất Phàm tiểu nha đầu là thế nhưng lại rất quật cường xoay người đi không phất tay với hai người họ, bởi vì nước mắc của cô bé sớm đã ướt thẫm hết cả hai má rồi. Lâm Mộ Tình không khỏi vì cô bé mà thở dài một hơi. Đợi đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, Lâm Mộ Tình mới đi qua vỗ vỗ vai Nhất Phàm, nói: "Được rồi, người cũng đã đi rồi." Nói chưa dứt lời, vừa nói xong, cả người Nhất Phàm bổ nhào vào trong lòng nàng, khóc đến bù lu bù loa, nước mắt làm ướt cả cái áo khoác mỏng của Lâm Mộ Tình. Lâm Mộ Tình đành phải tùy ý để cô bé dùng, tùy ý để cô bé dùng nước mắt để trút hết nỗi lòng ra. Khóc gần nửa giờ, Nhất Phàm mới từ từ buông Lâm Mộ Tình ra, thút tha thút thít dụi dụi mắt, mất cả nửa ngày trời, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Lâm Mộ Tình, "Chị là ai đây?" Lâm Mộ Tình ngại ngùng cười cười, "Chị là Lâm Mộ Tình. Là bạn của chị em." "Thật ngại quá, hôm nay em có chút hơi mất bình tĩnh. Đã nghe qua rồi, là Lâm lão sư ở cùng Tiêu Dương kia." Nhất Phàm sau khi lau xong nước mắt thì dường như đã biến đổi trở lại thành người, dần dần khôi phục bình thường. "Không có sao." Vốn dĩ Lâm Mộ Tình còn muốn sửa cô bé thêm một chút, chính là "Lâm lão sư đã từng ở cùng Tiêu Dương", bây giờ đã chia tay rồi. Thế nhưng...... thật ra thì ngay chính bản thân mình vẫn không cách nào quên Tiêu Dương được, không phải sao? "Lâm lão sư, em mời chị ăn cơm nha, khiến chị tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự là ngại quá." "Nếu em còn tiếp tục khách sáo như vậy nữa, chị mới phải ngại đó, em là em gái của Nhất Văn, thì cũng giống như là em gái của chị vậy, làm chị thì sao có thể để em mời cơm được, đi thôi, chị đưa em đến chỗ ngon." Lâm Mộ Tình cảm thấy, Nhất Phàm tuyệt đối không phải là kiểu khó chung đụng như mọi người thường nói vậy, rõ ràng là một cô bé yếu đuối lại hiểu chuyện đây mà. Lâm Mộ Tình mang Nhất Phàm đến một quán ăn gần khu vực N đại, còn chưa đến giờ cơm, nên người cũng không nhiều lắm, buổi sáng các nàng tiển Lý công tử lên máy bay, hai người căn bản là không có thời gian ăn sáng, bỏ đói đến bây giờ. Nhất Phàm ở bên ngoài nhiều năm, rất ít khi ăn được món ăn gia đình gì đó, đối với chuyện Lâm Mộ Tình kéo cô bé đến quán ăn này, khen không dứt miệng, ăn liên tiếp hai chén cơm. Lâm Mộ Tình không khỏi âm thầm lo lắng cho cô bé, đây đau khổ hóa bằng cách ăn uống hay sao? Nàng khuyên Nhất Phàm: "Nếu em thích ăn, chờ lúc em có thời gian chị lại đắt em đến, chị rất thân với chủ quán, gọi một cú điện thoại là có thể giữ được chỗ ngay, em còn chưa ăn sáng, vẫn là đừng nên ăn quá nhiều trong một lúc như vậy. Nếu không sẽ đau dạ dày đó." Đột nhiên Nhất Phàm thở một hơi thật dài. Lâm Mộ Tình tiếp tục an ủi, "Chị nghĩ chị ít nhiều gì cũng có thể lý giải được cảm giác của em, chị cũng có chị gái, trước đây thỉnh thoảng chị cũng rất lo lắng là sau khi chị ấy lập gia đình rồi thì sẽ lơ là không quan tâm đến chị nữa, thế nhưng sự thật đã chứng minh mối lo lắng này của chị toàn bộ đều rất dư thừa, mặc kệ là chị ấy có ở cùng với ai đi chăng nữa, người thân nhất bên cạnh có là ai đi chăng nữa, đối với chị ấy, chị vẫn luôn luôn là người quan trọng nhất, phần tình cảm này sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà lay chuyển được nó, dù sao trên đời này, hai người vẫn là người có quan hệ huyết thống thân mật nhất, đấy nhất định chính là điều mà không ai có thể tách hai người bọn chị ra được." Nhất Phàm gật gật đầu, đồng ý với những lời mà Lâm Mộ Tình vừa nói, "Chị nói rất đúng, em hiểu được hết cả. Thế nhưng...... Lâm lão sư, chị cũng thích chị gái của chị hay sao? Em là nhắc tới kiểu thích kia. Ah. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhìn thấy chị ấy đối xử với Lý công tử tốt như vậy, em đều muốn nổi giận ngay." "Có lẽ...... em chính là quá ỷ lại vào cậu ấy rồi." "Được rồi, Lâm lão sư, chị không cần lo lắng cho em đây. Em không sao." Nhất Phàm giương khuôn mặt tươi cười lên nhìn nàng, còn nói: "Mặc kệ là kiểu thích gì, chỉ cần chị ấy hài lòng và hạnh phúc với nó là được rồi. Chị nghĩ xem có đúng hay không?" Lâm Mộ Tình cười cười, nói "Đúng". Trong lòng không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt. Luôn không chùn bước như vậy. Không oán không hận như vậy. "Vừa rồi Lý công tử nhét cái gì vào tay chị vậy? Nói em nghe được không?" Nhất Phàm hỏi. "À, là tờ giấy, viết địa chỉ của Tiêu Dương." Lâm Mộ Tình cố ý nói một cách thoải mái. Nhất Phàm chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Vậy chị...... sao vẫn giữ được bình tĩnh đến như vậy?" "Sao?" "Không phải là nên mua vé máy bay ngay lập tức bay đi tìm cô ấy mới đúng hay sao?" "Không phải là nên lập sẵn kế hoạch trước, lấy được cách liên lạc mới hành động tiếp à?" "Vậy phải chờ tới khi nào? Mặc dù nói rằng Tiêu Dương thật lòng với chị thì ai ai cũng biết rồi đó, nhưng chị cũng biết bên ngoài nhiều dụ hoặc như vậy, Tiêu Dương lại thường xuyên ra ra vào vào, cho dù cô ấy đối với người ta vô ý, cũng không tránh khỏi người khác không động tâm với cô ấy nha." Nhất Phàm cực lực khuyên nhủ. Bỗng nhiên Lâm Mộ Tình nhớ tới cái hôm sinh nhật Tiêu Dương, trong điện thoại xuất hiện một giọng nữ xa lạ, nàng do dự. "Chời ơi, nếu sớm biết thứ cô ấy đưa chị là địa chỉ của Tiêu Dương, thì em đã không rủ rê chị nói nhiều đến như vậy rồi, bây giờ em phải đi đây." Nhất Phàm giựt giây nàng. "Nhưng mà......" "Còn nhưng nhị gì nữa chứ? Quên đem chứng minh thư sao?" "Có đem." "Vậy được rồi, đi thôi." "Nhưng chị vẫn chưa nghĩ ra......" "Nghĩ nhiều như vậy chị không mệt hay sao." "......" Lâm Mộ Tình bị Nhất Phàm kéo lại vào trong sân bay. Mới khi nãy không phải là mình còn đang khuyên nhủ Nhất Phàm hay sao? Làm sao mọi chuyện lại phát triển theo cái chiều hướng này vậy...... "Chị cảm thấy bản thân hẳn là nên thông báo trước cho Tiêu Dương một tiếng đi." Lâm Mộ Tình đi đến trước trạm kiểm tra an ninh nói. "Như vậy thì còn đâu bất ngờ nữa chứ." "Thế nhưng chị thật sự vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo......" "Lâm lão sư, chờ chị nghĩ ra, chắc hết thời gian luôn rồi quá." Lâm Mộ Tình bất đắc dĩ cúi đầu cười cười, "Làm thế nào mà bây giờ lại biến thành em khuyên chị rồi vậy." "Mau đi đi, chờ tin tốt lành từ chị." Lâm Mộ Tình hoàn toàn cảm giác thấy mình rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày. Thế nhưng vé máy bay cũng đã cầm trên tay rồi, xem như là...... đi giải sầu đi. Đợi đến lúc Lâm Mộ Tình vào đến khu check-in, Nhất Phàm gửi một tin nhắn qua cho Nhất Văn ----- Lâm lão sư đã lên máy bay mùa xuân rồi. Trên máy bay, nội tâm Lâm Mộ Tình cuồn cuộn từng đợt sóng to gió lớn, không bình tĩnh nổi một phút một giây nào cả. Thơ thẩn trải qua bốn giờ bay, ngay cả một túi hành lý cũng không mang theo, không có một kế hoạch gì cả, chỉ nghe theo lời xúi giục của Nhất Phàm, liền xung động bay tới thành phố có Tiêu Dương. Khi nàng ngồi taxi đến tiểu khu nơi Tiêu Dương đang ở, đèn đã được lên rực rỡ cả rồi. Đây là thành phố bốn mùa ấm áp, đã sớm nghênh đóm mùa xuân, hoa lá mùa xuân sum sê[2] đua nở, lấy tư thế kiều mỵ mà kiêu ngạo, nở đến không thua kém bất cứ ai. [2] Editor không có đánh máy sai, đọc giả càng không đọc sai, lúc đầu để 'sum suê' nhưng từ điển tiếng Việt là 'sum sê'. Cũng giống như khi ta yêu một người vậy, cả đời liều mạng nở hoa chỉ vì một người, bất kể đường lui, mặc kệ đường lui. Không còn một Lâm Mộ Tình do dự cùng chùn bước nữa, nàng nghĩ, muốn nhanh chóng có thể nhìn thấy Tiêu Dương, gửi một món quà sinh nhật muộn. Về phần ngày mai...... mai đến rồi hẵng tính tiếp. Ngẫu nhiên làm một chuyện ngẫu hứng vậy. Nàng mang theo suy nghĩ này, bước chân dần tăng tốc, cuối cùng cũng đi đến trước nhà của Tiêu Dương, nhấn chuông cửa, nàng hít sâu một hơi. Một giây, hai giây, ba giây...... Cửa mở. Người mở của là một cô gái xa lạ. Khuôn mặt trắng nõn, khi cười ánh mắt cong cong như nửa vầng trăng. "Xin hỏi...... Tiêu Dương có ở đây không?" Mặc dù Lâm Mộ Tình rất muốn lập tức xoay người rời đi ngay, nhưng dựa theo tính cách của nàng, dù cho Tiêu Dương có tìm được người khác, nàng cũng muốn giáp mặt xác nhận mới được. "Tiêu Dương đi công tác rồi, cô là?" "À. Tôi là bạn cô ấy, đi ngang qua chỗ này, nên muốn ghé thăm......" Lâm Mộ Tình càng nói càng nản lòng. "Có lời gì cần tôi chuyển lại hay không? Hoặc là......" Chưa đợi đối phương nói xong, Lâm Mộ Tình đã cắt lời, nói: "Không cần, tôi cũng không có chuyện gì. Cảm ơn." Nói xong liền đi ngay. "Cô là Lâm Mộ Tình?" Cặp mắt cong cong kia bỗng nhiên mở căng ra. Lâm Mộ Tình cũng giật mình, sao cô ấy lại biết? "Xin chào, tôi là Tần Song, bạn cùng phòng của Tiêu Dương." Tần Song nói xong liền đưa tay ra nắm lấy tay của Lâm Mộ Tình, tiếp theo liền giải thích, nói: "Không phải là kiểu như cô đang tưởng tượng đâu." Lâm Mộ Tình có hơi chút luống cuống bị người khách nhìn thấu suy nghĩ, ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu." Tần Song không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, người Tiêu Dương luôn chờ đợi cuối cùng cũng có dũng khí tìm đến nhà, nhưng cô ấy lại không ở đây. "Bây giờ Tiêu Dương hẳn là đang ở sân bay rồi, em ấy biết cô đến nhất định sẽ rất vui vẻ, cô có muốn ở đây chờ em ấy hay không? Tôi nghĩ em ấy sau khi đến nơi mà biết cô đến thì sẽ nhanh chóng xử lý công việc rồi về ngay đây tìm cô mà thôi." "Trước khi tôi đến hẳn là nên gọi điện báo trước cho cô ấy mới đúng." Lâm Mộ Tình nói. "Bằng không thì, trước tiên cô cứ ở đây đi?" "Không được, ngày mai tôi còn có lớp, chỉ là muốn gặp mặt cô ấy một cái, nếu cô ấy đã không ở đây, vậy tôi liền quay về thôi." Tần Song lại liên tiếp giữ người thêm lần nữa, Lâm Mộ Tình uyển chuyển từ chối. Nếu đã biết Tiêu Dương không trèo tường, gặp trễ vài ngày thì cũng đâu thành vấn đề gì đâu. Lâm Mộ Tình không biết Tần Song có bao nhiêu hâm mộ nàng cùng Tiêu Dương. Tình yêu mà. Luôn khiến con người ta điên đảo. - -------------- Suy nghĩ của tác giả: Chỉ còn một hai chương nữa mà thôi. Cảm ơn mọi người~~! Nai kết thúc bộ luôn, mọi người đừng bỏ lỡ nhé! - -------------- Hết chương 95.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]