Chương trước
Chương sau
Con người nếu như không có được một giấc ngủ ngon trong một khoảng thời gian dài, sẽ nảy sinh ra những ảo giác với mức độ tùy biến khác nhau.
Lâm Mộ Tình cảm thấy, mấy hôm nay, bản thân mình nhất định là vì chuyện của Tiêu Dương mà lo lắng, không nghỉ ngơi tốt, khiến nàng cũng bắt đầu sinh ra ảo giác mất rồi.
Nàng sao lại cảm thấy bản thân mình nhìn thấy Tiêu Dương cơ chứ?
Bên ngoài cửa sổ nhà hàng, trong con hẻm nhỏ đối diện con đường lớn, người kia là Tiêu Dương sao?
Khang Kiến ngồi đối diện cảm giác được sự bất thường của nàng, cũng hướng theo tầm mắt của nàng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng hắn cũng không thấy được người hay cảnh vật gì đáng chú ý tới.
"Nhìn gì vậy?"
"À...... Không có gì, cậu nói tiếp đi." Lâm Mộ Tình lấy lại bình tĩnh, nơi đó rõ ràng một bóng người cũng không có, chỉ có hàng xe cùng dòng người qua lại chớp nhoáng mà thôi.
Bỗng nhiên Khang Kiến thở dài một hơi.
Lâm Mộ Tình thu lại tầm nhìn của mình, dừng lại trên người hắn, quan tâm thăm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Biết làm sao đây? Anh phải kết hôn." Giọng điệu của Khang Kiến lộ ra tia bất đắc dĩ.
"Kết hôn? Sao tới bây giờ cũng chưa từng nghe cậu đề cập qua vậy, từ trước đến nay cậu có qua lại với ai hay sao?" Đây là tin tức sốc thứ hai mà Lâm Mộ Tình nghe được trong mấy ngày nay.
Mặc dù có biết là Khang Kiến quen rất nhiều bạn gái, chỉ là Khang Kiến thường cho người ta có cảm giác như là một hoa hoa công tử vậy, khó có được một đối tượng yêu đương ổn định. Hơn nữa, Khang Kiến vẫn còn đang không ngừng theo đuổi mình. Lúc Lâm Mộ Tình nghe được cái tin này, đúng thật là cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
"Cũng chưa có quan hệ gì, anh với cô ấy chỉ mới gặp được vài lần. Em cũng biết anh là con trai độc nhất trong nhà, ba anh vẫn luôn trong ngóng anh kết hôn, cũng vẫn...... vẫn trong mong em sẽ gả cho anh. Thế nhưng anh biết chuyện này là không thể nào."
Lâm Mộ Tình cúi đầu hơi vẻ tỏ lỗi. Có cảm giác như bản thân mình đã khiến Khang Kiến phải bỏ lỡ rất nhiều năm vậy.
Đối tượng kết hôn của Khang Kiến là thiên kim của một công ty du lịch, Lâm Mộ Tình cảm thán một tiếng: "Coi như là môn đăng hộ đối rồi." Vì thế mới chỉ vừa gặp mặt vài lần liền đính hôn ngay.
"Anh chờ em nhiều năm đến vậy, vẫn chờ không được, thật muốn si tình một phen, một mực chờ đợi. đáng tiếc là......" Khang Kiến lắc lắc đầu cười cười, cảm thấy lúc trước nhờ Lâm Mộ Tình giả làm bạn gái mình, âm thầm cùng Tiêu Dương so cao thấp, thật là ngây thơ quá mà.
"Vì tránh để em chán ghét anh thêm nữa, anh quyết định buông tay." Khang Kiến thản nhiên nói.
Lâm Mộ Tình có chút xấu hổ, "Mình hẳn là nên cảm ơn cậu, hay vẫn nên xin lỗi cậu đây?"
Cảm ơn cậu buông bỏ sự chấp nhất, thật xin lỗi vì đã lợi dụng cậu làm bia đỡ đạn.
"Chúc mừng anh đi."
"Chúc mừng cậu."
Khang Kiến cười cười, lại đùa giỡn: "Thật ra thì, nghĩ kỹ lại vẫn thấy không cam lòng mà." Hắn thế mà lại thua vì giới tính.
Sau khi Lâm Mộ Tình chia tay với Tiêu Dương, hắn còn tưởng rằng chính bản thân mình sẽ có cơ hội, nhưng cuối cùng hắn phát hiện, bất kể bản thân mình có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có cách nào chân chính đi vào con tim của Lâm Mộ Tình được. Ân cần quá mức ngược lại còn tạo ra khoảng cách hơn cả.
"Cậu thế mà muốn cưới mình sao?"
"Anh chỉ là không cam tâm làm em rể của An Gia Minh mà thôi." Khang Kiến nói bâng quơ.
Lâm Mộ Tình bị hắn chọc cười.
"Dù sao thì, cảm ơn cậu, Khang Kiến." Trước ngày hôm nay, đúng thật là Lâm Mộ Tình rất chán ghét một số các hành động tự tung tự tác của Khang Kiến, thế nhưng mọi chuyện đều đã qua, Khang Kiến làm những chuyện này chẳng qua cũng là vì mình mà thôi, có điểm gì sai chứ. Nàng lúc đó chẳng phải cũng vì thích Tiêu Dương một lần rồi lại một lần mà tổn thương đến Khang Kiến hay sao, nàng cũng không có lỗi.
"Sau này vẫn là bạn chứ?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy để người làm bạn này khuyên cậu một câu. Mình biết cậu vẫn chưa quên được Tiêu Dương, mặc dù trong lòng mình cũng không hy vọng hai người các cậu sẽ ở cùng nhau, thế nhưng mình lại hy vọng cậu luôn hạnh phúc. Hơn nữa nha, sau này mình cũng không thể nào giúp cậu trêu cô ấy được nữa, mà cậu cũng đừng nên tùy tiện tìm một người nào đó bổ sung vào nha. Biết chừng mực một chút đi, đừng để đến khi thật sự mất đi rồi mới hối hận."
Những lời này cũng chính là những lời tâm sự của Lâm Mộ Tình. Nàng thật sự là đánh mất Tiêu Dương rồi.
Mặc dù lúc trước không gặp mặt cũng như không có lạc gì với nhau, nhưng ít ra hai người vẫn sinh hoạt trong cùng một thành phố, ngẫu nhiên nàng vẫn có thể biết được môt chút ít tin tức về Tiêu Dương từ miệng của Nhất Văn.
Thế nhưng còn bây giờ thì sao?
Nàng ngay cả Tiêu Dương đang ở đâu cũng không biết.
Hễ nghĩ đến chuyện này, nước mắt cũng có chút không kiềm chế được mà trào ra.
"Mình đến phòng vệ sinh." Lâm Mộ Tình cuống quýt đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Mặc dù mấy ngày nay Lý công tử cùng Nhất Văn luôn tích cực tìm kiếm, những vẫn như cũ, không có tin tức gì về Tiêu Dương. Nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, cầu ông trời để Tiêu Dương mau liên lạc với nàng, dù cho chỉ là báo một tiếng bình an.
Lâm Mộ Tình đang bổ trang trong nhà vệ sinh, nhìn vào gương cẩn thận lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt. Bên tai truyền đến tiếng mở cửa phòng, có người bước tới, yên lặng đứng phía sau Lâm Mộ Tình một khoảng gần một bước chân.
Lâm Mộ Tình kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt trong tấm gương, nửa ngày cũng không thốt lên được một lời nào.
Lại là ảo giác sao?
Nàng không dám xoay người lại, chỉ sợ khi quay người lại thì phía sau sẽ không còn một ai cả, chỉ sợ đó là ảo ảnh lừa gạt mình mà thôi.
Nước mắt vừa được lau khô, lại ướt nhòa khóe mắt.
Tiêu Dương trong gương không trang điểm, không có nụ cười mỉm, chỉ lẳng lặng nhìn vào gương. Lâm Mộ Tình lại càng không dám tin đây chính là sự thật.
Thế nhưng người trong gương lại mở miệng ra nói chuyện.
"Có khỏe không?" Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi.
"Tiêu Dương......" Lâm Mộ Tình mạnh mẽ xoay người lại, người vẫn còn đó.
Nàng nén nước mắt lại mà bổ nhào vào lòng Tiêu Dương, cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc, mới biết thật ra đây chính là người thật, thật sự là Tiêu Dương.
"Tiêu Dương, sao Dương lại ở chỗ này? Mấy ngày nay Dương đi đâu vậy? Dương bị sao vậy? Nhất Văn có biết là Dương đến đây hay không? Tại sao Dương lại tắt di động cơ chứ? Dương có biết tụi em đếu rất lo lắng cho Dương hay không? Sao lại chơi trò mất tích cơ chứ? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với chuỗi câu hỏi từ Lâm Mộ Tình, Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười.
"Tiêu Dương, sao Dương lại không trả lời em chứ? Dương nói chuyện đi."
"Em dồn dập hỏi nhiều câu đến như vậy, ít ra cũng phải để tôi suy nghĩ xem nên trả lời em như thế nào trước chứ. Em muốn tôi trả lời em câu nào trước?"
Lâm Mộ Tình ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ nghĩ, hỏi: "Dương ổn chứ?"
Tiêu Dương lắc lắc đầu, "Không tốt lắm."
"Nhất Văn có biết Dương đã về hay không?"
"Tôi chưa nói với ai cả."
"Để em gọi điện thoại báo Nhất Văn biết trước đã." Lâm Mộ Tình lúc này mới buông Tiêu Dương ra. Lúc nãy nhất thời kích động, ôm như đúng rồi vậy, bây giờ nàng mới nhận ra.
Tiêu Dương không ngăn cản nàng, chỉ nhắc Lâm Mộ Tình, đừng nói cho các cậu ấy biết cô đang ở đâu, chỉ nói là đang ở chỗ nàng là được.
Lâm Mộ Tình làm theo, mặc dù Nhất Văn có lo lắng, thế nhưng hiểu được tính cách của Tiêu Dương, không tiếp tục hỏi thêm nữa. Lâm Mộ Tình cẩn thận xem xét Tiêu Dương thật kỹ, "Dương gầy, người cũng tiều tụy, là do ngủ không ngon à."
"Không phải là em cũng thế sao?" Mặc dù Lâm Mộ Tình có dùng lớp trang điểm để che đậy, thế nhưng vẫn giấu không được sự mệt mỏi bên khóe mắt.
"Tiêu Dương...... cuối cùng thì Dương xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trước tiên khoan hãy hỏi chuyện này có được hay không?"
"Sao?"
"Tôi muốn hỏi em một vấn đề trước."
"Hỏi em?"
"Em đang quen với Khang Kiến? Tôi vừa mới nhìn thấy hai người cùng ngồi chung tán gẫu với nhau, hình như...... dáng vẻ trong rất hào hứng."
"À, cậu ấy vừa mới nói tới chuyện kết hôn......"
Lâm Mộ Tình còn chưa nói hết câu, đã bị Tiêu Dương cắt ngang ngay. Dường như là hai chữ "Kết hôn" kia đã chọc giận Tiêu Dương mất rồi.
Đầu lưỡi Tiêu Dương ẩm ướt, nhưng lại rất không ôn nhu. Hai tay siết chặt Lâm Mộ Tình vào trong lòng mình, dồn nén Lâm Mộ Tình đến mức không thở nổi.
Lâm Mộ Tình muốn giãy người ra để giải thích một chút, nàng đoán nhất định là Tiêu Dương hiểu lầm mất rồi. Thế nhưng Tiêu Dương lại càng ngày càng quá đáng, mặc kệ sự đùn đẩy của Lâm Mộ Tình, một bàn tay vẫn đặt sau lưng mạnh mẽ siết chặt Lâm Mộ Tình lại, còn tay kia thì bắt đầu di chuyển xuống váy của nàng.
Mặc dù nụ hôn quen thuộc khiến vẻ mặt Lâm Mộ Tình đầy mê loạn, thế nhưng khi đầu ngón tay Tiêu Dương chạm vào bản thân mình khi ấy, nàng liền bừng tỉnh trong nháy mắt. Các nàng hiện nay, thật sự là không nên mà cũng không thích hợp làm những chuyện này.
Nàng dùng sức đẩy Tiêu Dương ra, trầm giọng, nói: "Tiêu Dương...... chúng ta đã chia tay nhau rồi."
Tiêu Dương không nói một lời.
Lâm Mộ Tình tiếp tục nói: "Khang Kiến phải kết hôn, thế nhưng đó không phải là em. Quên đi, chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng hơn là Dương bị làm sao vậy?"
"Đi theo tôi." Mặt mũi Tiêu Dương không chút thay đổi mà hoàn thành câu nói này xong, đột nhiên liền nắm tay Lâm Mộ Tình kéo ra ngoài.
Lâm Mộ Tình vội hỏi: "Gì vậy?"
"Không phải là em muốn biết hay sao? Đi theo tôi."
"Đi đâu chứ?"
"Đừng hỏi, chỉ cần đi theo tôi đến nơi đó liền biết."
Lâm Mộ Tình một đường bị Tiêu Dương kéo ra khỏi nhà hàng, đi qua con đường lớn, đi vào một con ngõ nhỏ. Lâm Mộ Tình mới nhận ra, lúc ban đầu cảm giác như nhìn thấy Tiêu Dương, thì ra không phải là ảo giác.
Tiêu Dương đã đổi xe, chiếc xe trước mắt này không phải là chiếc Cayenne trắng quen thuộc, mà là một chiếc Mazda có thể dễ dàng bắt gặp trên mọi con đường.
"Là xe thuê." Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Lâm Mộ Tình, Tiêu Dương tận tình giải thích.
"Lên xe đi." Tiêu Dương thay nàng mở cửa xe ra.
Khó trách nhiều ngày tìm kiếm khắp nơi cũng tìm không ra Tiêu Dương, có lẽ khi cô ấy thuê xe cũng không phải là dùng tên thật của mình rồi. Nhưng...... cuối cùng thì xảy ra cái chuyện gì vậy?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Khiến Lâm Mộ Tình nhớ tới Khang Kiến bị mình bỏ quên trong nhà hàng.
"Thật ngại quá, Khang Kiến...... đột nhiên mình có chút chuyện gấp."
"Nhìn thấy mà." Khang Kiến cách cái cửa sổ nhà hàng mà vậy vẫy tay với nàng.
Tiêu Dương không chút khách sáo đoạt lấy cái di động của Lâm Mộ Tình, trực tiếp tắt máy.
"Tiêu Dương......" Lâm Mộ Tình vô giác nhíu mày lại, cũng không dám nổi giận cùng Tiêu Dương.
"Tôi không muốn bị người khác quấy rầy." Tiêu Dương mặt không đổi sắc liền mở máy xe, chạy về hướng đường mà Lâm Mộ Tình không chút quen biết.
"Dương muốn dẫn em đi đâu vậy?" Không chút để ý, chiếc xe liền chạy vào cao tốc, càng ngày càng xa thành phố H.
"Em muốn biết sao?"
"Dương......"
"Đến lúc đó tự nhiên em sẽ biết thôi."
"Dương muốn làm gì?"
Mãi cho đến lúc này, Tiêu Dương mới nở một nụ cười nhẹ, cô nói: "Bắt cóc em".
Không biết vì sao, Lâm Mộ Tình cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy một Tiêu Dương như thế càng đặc biệt khiến người khác phải đau lòng. Tiêu Dương trước mắt hoàn toàn như Tiêu Dương lúc còn trẻ mà nàng quen biết vậy, mặt không biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng lạnh theo nó.
Nếu bây giờ các nàng mà còn là người yêu với nhau, nàng nhất định sẽ ôm chặt Tiêu Dương vào trong lòng mình để an ủi. Nàng nhìn nét ưu thương giữa giữa hàng lông mày miễn cưỡng nặn ra ý cười, không khỏi muốn tự tay xoa xoa mặt Tiêu Dương, thế nhưng đến giữa chừng liền rút tay về.
Đau lòng, lại không dám chạm vào.
Mười giờ tối, cuối cùng các cô cũng tiến vào nội thành, nghỉ ngơi tại một khách sạn. Hai người lúc khi ở trên đường cùng ngay cả lúc khi ngồi ăn cơm cũng không nói một lời nào. Một người là không muốn nói, người còn lại là không biết nên nói gì.
Mùa này, các phòng ở của thành phố ven biển rất khó có phòng trống, các cô đi hết rất nhiều khách sạn mới tìm được phòng cho thuê.
Đó là một phòng giường đôi.
Lâm Mộ Tình cảm thấy ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện điên cuồng rồi, nàng lo lắng cho Tiêu Dương là không sai, nàng vẫn còn tình cảm với Tiêu Dương, thế nhưng nàng không nên để mặc Tiêu Dương mang mình chạy hết một nghìn kilometer ra khỏi thành phố như vậy. Giữa màn đêm xinh đẹp này, giữa một Tiêu Dương ưu thương như thế này, thật dễ khiến người khác phạm sai lầm mà.
Đối mặt với Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình càng thêm khẩn trương hơn so với lúc trước.
Hai người một trái một phải cùng nằm trên giường, im lặng, cố gắng tạo ra một khoảng cách.
Ngay lúc Lâm Mộ Tình đang cảm thấy buồn cười với chuyện hình như mình đã lo lắng thừa rồi, đột nhiên Tiêu Dương lại xoay người qua đối mặt với nàng, ánh mắt như lóe ra giọt nước mắt.
"Bây giờ là đúng mười hai giờ tối. Từ lúc này trở đi, tôi không phải là Tiêu Dương, em cũng không phải là Lâm Mộ Tình, chúng ta làm người yêu một ngày có được hay không? Quên đi những chuyện không thoải mái này, ngày hôm nay, hai chúng ta chính là hai con người đang cuồng nhiệt trong tình yêu, có được không?" Tiêu Dương nói.
Bất giác, Lâm Mộ Tình liền siết chặt góc chăn. Muốn từ chối sao?
- --------------
Hết chương 88.
Cuối tuần vui vẻ (*^ワ^*)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.