Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất Văn nháy mắt hiểu ra, rất tự nhiên nhận lấy điện thoại, từ từ nói chuyện với Lâm Mộ Hân.
Hai người nói chuyện điện thoại trong một khoảng lâu, lúc đầu Nhất Văn còn nói được vài câu, về sau đa phần là ngồi nghe, ngẫu nhiên đáp vài lời.
Tiêu Dương cảm thấy dường như Lâm Mộ Tình để Nhất Văn tiếp điện thoại, là một quyết định sai lầm mà, chả ăn ngay nói thật gì cả.
Cúp điện thoại xong, Nhất Văn cảm thấy khó xử, cô nhìn Tiêu Dương, nói: "Tiêu Dương, cũng là cậu nói với cậu ấy đi. Mình quay về ăn cơm với Lý công tử." Cô về rất vội vàng, ngay cả món mà Lý công tử muốn ăn cũng quên mua.
"Chuyện Nhất Văn nói là chuyện gì vậy?" Lâm Mộ Tình thấy có chút tò mò, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dương có chút mất tự nhiên.
Tiêu Dương cố gắng duy trì nụ cười, "Không có gì. Em làm gì mà không dám nói với chị em là em đang ở bên cạnh tôi chứ?" Cô cố gắng dời đề tài, nói hay không nói, ở trong đầu cô đã nghĩ qua trăm ngàn biến chuyển. Lâm Mộ Hân không mong cô nói ra, cô lại muốn nói, qua qua lại lại thật rắc rối, đến cuối cùng, cô vẫn còn đang do dự.
Lâm Mộ Tình thở dài một hơi, "Em mà nói là đang ở chung với Dương, chị em nhất định sẽ tìm lý do kéo em về nhà. Cũng không biết chị ấy bị sao nữa, dường như đặc biệt bài xích đối với chuyện này vậy." Lâm Mộ Tình nói xong, cũng không còn khẩu vị. Chẳng lẽ sau này đều phải lén lén lút lút với Tiêu Dương như vậy sao? Nàng lại không làm sai điều gì, tại sao tỷ tỷ phải can thiệp vào chứ?
Tiêu Dương nghe Lâm Mộ Tình kể lại cuộc tranh luận liên quan đến chuyện come-out với gia đình, cô cũng hiểu được nguyên nhân của chuyện này vốn là ở chỗ mình mà ra. Nếu người yêu của Lâm Mộ Tình là một người phụ nữ nào khác, có lẽ Lâm Mộ Hân cũng sẽ không tìm trăm phương nghìn kế nhằm ngăn cản đến như thế. Nhưng cô thật sự không thể buông tay được.
Đột nhiên Tiêu Dương nắm lấy tay của Lâm Mộ Tình, dùng một câu cắt ngang sự bực tức của Lâm Mộ Tình, cô nói: "Tôi yêu em."
Mặt Lâm Mộ Tình lại đỏ ửng lên, nơi công cộng, Tiêu Dương nói câu này làm gì vậy...... Mặc dù nàng cũng biết căn bản là không ai nghe thấy được.
"Đây là chuyện mà Dương muốn nói với em?"
Tiêu Dương không gật đầu cũng không lắc đầu, còn nói thêm: "Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em phải nhớ kỹ, tôi yêu em."
Lâm Mộ Tình cũng không quá để tâm, cười cười cầm ngược lại tay cô, nói: "Em biết."
Chuyện trong quá khứ, Tiêu Dương nói không nên lời. Cô có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lâm Mộ Tình sau khi ra được, nhất định sẽ nổi giận, nhất định sẽ chất vấn mình sao không sớm nói cho em ấy biết, nhất định cũng sẽ nghĩ mình xem em ấy như một vật thay thế. Sau đó hai người sẽ cãi nhau, sau đó...... Có lẽ không cần sự can thiệp của Lâm Mộ Hân, cũng sẽ dẫn đến chia tay. Lâm Mộ Tình là một người kiêu ngạo đến vậy, làm sao mà không để tâm tới cái quá khứ này được? Cho dù hai người có yêu nhau đi nữa, Tiêu Dương cũng không dám chắc rằng Lâm Mộ Tình sẽ tha thứ cho mình.
Vì thế nên, nghe theo lời Lâm Mộ Hân khuyên, không nói ra có thể khả quan hơn một chút hay không?
Lâm Mộ Hân vì bảo vệ Lâm Mộ Tình, Tiêu Dương hiểu được, chỉ là trong quá khứ cô đã từng mất đi một lần, cô không muốn ở lúc mình có năng lực nắm bắt lấy, lại phải buông tay.
Vì thế cô âm thầm hạ quyết tâm, cô sẽ cùng Lâm Mộ Hân bảo vệ lấy cái bí mật này, nhưng cũng sẽ không rời Lâm Mộ Tình.
Tình yêu của cô đối với Lâm Mộ Tình, ngay từ đầu, chính là phức tạp rồi. Đến nỗi cho đến bây giờ, càng khó làm rõ mọi chuyện được hơn.
××××
Cuối cùng Nhất Văn cũng không mua hết những món mà Lý công tử muốn ăn, quan hệ của cả hai cho tới nay đều rất tốt, tuy hai mà một, vì thế nên mới tạo cơ hội cho sự xuất hiện của những tình trạng sau này, nhưng tự nhiên Lý công tử vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
Lúc này Lý công tử đã rời giường, đang ngồi trong văn phòng chơi game, thấy Nhất Văn chỉ mang về một món cơm chiên dứa[1], không khỏi bĩu môi thầm ai oán vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy và ăn.

Nhất Văn thấy cô như vậy, cảm giác thấy thần kinh của mình sắp xoắn lại với nhau, đủ để bện thành sợi dây thừng. Sao cậu ấy có thể không để ý một chút nào được cơ chứ?
"Cậu có còn nhớ tối qua xảy ra chuyện gì hay không?" Nhất Văn xoay người đi không dám nhìn vào Lý công tử, sợ cô nhớ ra, cũng lại sợ cô quên mất.
"Nhớ rõ chứ." Lý công tử vừa ăn vừa nói.
"Vậy......cậu vốn không có gì muốn nói với mình?"
Lý công tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Cơm dứa hôm nay hơi nhạt, không được ngon miệng."
Nhất Văn nghiêng nghiêng mắt liếc cô một cái, "Mình đang nói chuyện tối hôm qua."
"À......" Lý công tử cầm cái ly lên uống hớp nước, không chút để ý, hỏi ngược lại: "Có phải Triệu tỷ để ý tới cậu hay không?"
Nhất Văn giật mình một cái, mắc cái giống ôn gì mà phóng tới cái đề tài này rồi? "Nói bừa cái gì vậy? Chồng của Triệu tỷ cũng không phải là cậu không biết, mấy đứa nhỏ cũng lớn......"
"Kiều Nhất Văn – bạn tôi ơi - cậu làm sao mà ì ạch tới như vậy được hả? Nếu người ta không để ý tới cậu, thì làm sao già tới vậy rồi còn tới hội quán làm cái gì nữa chứ?"
"Không phải là họp mặt bạn bè sao? Không phải bởi vì có quen biết với đại ca cậu, nên tới đây giúp đỡ việc làm ăn của tụi mình à?"
"Cậu cũng ngây thơ thật......" Lý công tử theo thói quen sờ sờ gói thuốc, mới nhớ tới đã thay quần áo rồi, gói thuốc không biết để đâu mất.
Nhất Văn thấy thế nhanh chóng đưa gói thuốc đã cất qua, "Vốn dĩ chính là một chuyện đơn giản, chỉ cậu phải đi nghĩ phức tạp đến như vậy."
Đột nhiên Lý công tử có chút tức giận, "Không phải là do mình suy nghĩ phức tạp, là cậu nghĩ quá đơn giản. Bạn bè Triệu tỷ muốn họp mặt chơi đùa ở đâu mà không được chứ? Cần gì phải nhất thiết là chỗ này mới được hả? Còn nữa, tại sao mỗi lần tới đều phải lôi kéo cậu qua đó nói chuyện lâu tới như vậy chứ?"
Nhất Văn nghe cô nói như vậy xong, không biết tại sao trong lòng lại có một tia cảm giác vui sướng như vậy. Bình thường Lý công tử dễ bắt chuyện với một người như vậy, thế mà lại tức giận đó! Là do ghen à? Vậy cô hẳn là nên trả lời như thế nào đây? Nhất Văn không có ấn tượng gì trong chuyện tình yêu, người cô tiếp xúc nhiều nhất từ khi còn nhỏ, chính là người nhà, Tiêu Dương với Lý công tử, cô dì chú bác, khách hàng. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ tới phải tìm một kiểu người gì để cùng trải một đời với bản thân, cô cảm thấy có người nhà cùng bạn bè là đã đủ lắm rồi.
Nhưng mà...... khi đó cùng Lý công tử...... chuyện này xảy ra cũng đột ngột thật...... cô không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này.
Bây giờ là phải nên ngả bài với đối phương hay phải làm gì khác? Phải dùng tới phong cách xử lý mọi chuyện từ trước tới nay của Kiều gia hay sao? Trực tiếp nắm lấy tay Lý công tử, nói: "Lý Thành Mỹ, từ nay về sau không cho phép cậu có quan hệ gì với những người khác! Cậu chỉ có thể thuộc về cá nhân mình!"......
Nói đùa sao! Nhất Văn rùng mình một cái. Nếu cô mà nói như vậy, khỏi cần đợi Lý công tử đoạn tuyệt với cô, phỏng chừng tự cô cũng thấy tởm lợm đến chịu không nổi. Đây là tình tiết chỉ có trong kịch bản thần tượng a! Bình thường tí, bình thường tí, cô tự nhắc nhở bản thân mình.
"Cậu tức giận?"
"Mình đương nhiên là tức giận rồi!"
Nghe Lý công tử nói như vậy, tâm trạng của Nhất Văn cũng khá hơn. Nhìn đi, cậu ấy vẫn rất quan tâm tới mình, tuy là người này rất hoa tâm, lại bị người xung quanh nuông chiều ra nhiều tật xấu tới như vậy, nhưng thật ra vẫn rất dễ thương, cũng rất được người thích.
Lý công tử tiếp tục tức giận nói: "Mình có thể không giận được hay sao? Triệu tỷ cũng không biết nghe ai nói, hai người chúng ta là một đôi kìa, ngày hôm qua thừa lúc cậu không có mặt, còn chuốc rượu mình nữa chứ...... Mình ngại mặt mũi nên mới không từ chối, đã bao nhiêu năm mình không uống nhiều rượu tới như vậy rồi hả! Kết quả là còn bị một người phụ nữ đã kết hôn chuốc tới quay mòng mòng, khỏi bàn tới chuyện dọa người tới như thế nào!"
Tâm Nhất Văn thoáng chốc lạnh xuống. "Thì ra...... tức giận là vì chuyện này à?"
"Thử đổi lại là cậu, cậu có tức giận hay không?"
Nhất Văn thở dài nặng nề, được rồi, mình làm ra cái chuyện kia với Lý công tử, sẽ không ồn ào với cậu ấy đâu. Chuyện đó cậu không để trong lòng cũng không nói ra, mình cũng đừng nên nhắc tới vậy. Quên chuyện tối hôm qua đi. Cái tần suất lên xuống như vậy nhanh quá, khiến Nhất Văn cảm thấy đột nhiên có chút choáng váng, thậm chí cô còn không biết cuối cùng thì mình có thích Lý công tử hay không nữa.
"Được rồi, mình biết rồi." Cô có chút mệt mỏi nằm tựa lên lưng ghế salon.
"Còn nữa nè, Triệu tỷ lớn hơn cậu ít nhất cũng là tám tuổi đi? Tự cậu suy nghĩ đi nha." Lý công tử cũng nhịn không được thở dài, bình thường cô có mê chơi, tuy là số trai gái qua lại không ít, nhưng có một điều, cô sẽ không bậy bạ với người đã có gia đình. Nhiều chuyện phiền phức lắm, cô ngại phiền. Nhất Văn trong chuyện tình cảm rất ngây thơ, dễ cho là thật, cô phải chỉ điểm nhiều thêm tí nữa mới được.
Nhất Văn có chút dở khóc dở cười, đây là cái chuyện gì chứ?
"Cậu đây chính là càng nói càng thái quá mà, đầu tiên là, mình vời Triệu tỷ cực kỳ trong sạch, cậu đừng nên nói lung tung; Tiếp theo, mình không thích phụ nữ, hiện tại không thích, tương lai cũng sẽ không." Cô cố ý nói như vậy, để bản thân mình phải nhớ thậy kỹ, chuyện tối hôm qua phỏng chừng là nhất thời thác loạn, không cần để ý.
Lý công tử cười cười lắc đầu, nhìn Nhất Văn bất luận là ánh mắt hay ngữ khí đều kiên định đến như vậy, cô bất đác dĩ nói: "Mấy lời này cậu cũng đừng nên nói chắc như đinh đóng cột vậy, cậu có biết đồng nghiệp của Lâm lão sư, Tống lão sư kia hay không? Là bạn học của nhà Hướng Nghiên đại mỹ nữ đó." Nhất Văn gật gật đầu, Lý công tử tiếp tục nói: "Tống lão sư này, vốn là thẳng, kết quả không phải là bị tên nhị hóa Lâm Thanh Hủ kia theo đuổi hay sao?"
Tên Lâm Thanh Hủ này Nhất Văn có nghe qua, hẳn là bạn học của Lâm Mộ Tình, nhưng Lý công tử sao nắm rõ tới như vậy chứ? "Cậu ở đâu nghe về vậy? Còn nữa, cậu khi nào thì quen biết với bạn học của Lâm Mộ Tình mà sao mình không biết vậy?"
Lý công tử vội vàng trả lời: "Này không phải là lúc trước đơn giản định quan tâm Lâm...... Lâm lão sư à...... Sau đó lại quen được Lâm Thanh Hủ. Đúng rồi, đèn neon trên tường của tụi mình là nhờ cô ấy thiết kế đó."
Nhất Văn nửa tin nửa ngờ, đang định hỏi thêm chút gì đó, lại nhận được một tin nhắn của Lâm Mộ Tình, cô cảm khái, "Thật sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện, vừa mới nhắc tới Lâm Mộ Tình, cậu ấy liền nhắn tin đến."
Lý công tử vừa nghe, liền từ chỗ ngồi mà nhảy dựng lên, "Làm cái gì mà cô ấy lại nhắn tin cho cậu vậy? Nói cái gì? Tại sao mình lại không nhận được?" Cô vừa nói vừa vòng qua bàn làm việc đi qua phía Nhất Văn.
Nhất Văn cầm di động né ra, cố ý cười cô, "Lăn qua một bên đi, không cho cậu xem."
Nhưng vừa đọc xong tin nhắn trong di động thì cô cười không nổi nữa, "TIÊU DƯƠNG!" Đột nhiên cô hô to một tiếng, Lý công tử sợ tới mức không dám lại gần nữa, thầm nghĩ rằng Tiêu Dương cũng đâu có ở đây, gọi Tiêu Dương làm gì......
Nhất Văn lúc đầu là dở khóc dở cười, còn bây giờ là hoàn toàn khóc không ra nước mắt. Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xách Tiêu Dương qua bên này ngay lập tức, nhưng đối với tin nhắn mà Lâm Mộ Tình gửi tới, cô vẫn rất dịu dàng khi trả lời: Cậu giúp mình hỏi Tiêu Dương một chút, là muốn khi chết phải đẹp một tí, hay ngược lại là muốn khó coi một tí đây?
Sao có thể phá phách tới như vậy được chứ hả?!
- --------------
Hết chương 66.
Madpuff: Mình sẽ cố gắng đăng truyện đều hơn, ngưng lâu quá nên quên mất, may là vừa lúc có bạn vote với cmt truyện nên mới nhớ ra... Nói tới vote truyện, mọi người đọc xong đừng quên để lại cái vote coi như là đánh cái dấu ngen~!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.