*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quang cảnh lướt dần thông qua khung cửa sổ, dưới bóng đen, các tòa kiến trúc được chiếu sáng bởi ánh đèn phóng qua từng đợt. Lâm Mộ Tình lái rất nhanh, nàng khẩn thiết tìm kiếm một chỗ an tĩnh, một nơi khiến nàng yên tâm, để nói chuyện điện thoại cùng Tiêu Dương. Nàng có rất nhiều lời muốn nói cùng người ấy. Buổi đêm mùa xuân tịch mịch này, tưởng niệm của nàng đối với người ấy đã thành cuồng. Vừa vào cửa, Lâm Mộ Tình nhanh chóng đá phăng đôi cao gót đi ngay lập tức, không còn do dự khi gửi tin như lúc trước nữa, đợi khi điện thoại vừa chuyển máy, thẳng thắn nói: "Em muốn gặp Dương, bây giờ." Lấy hết dũng khí, mạo hiểm luôn cả nguy cơ bị từ chối, cẩn thận đưa ra một yêu cầu này, ngay cả chính mình còn bị mình làm cảm động. Em đây là rất khát vọng muốn được gặp Dương đấy! Sau hai giây trầm mặc, Tiêu Dương nói: "Được, em đang ở đâu?" Hậu quả chạy nhanh lên cầu thang chính là, Lâm Mộ Tình ngay cả hơi để nói cũng thiếu, nhưng vẫn cố gắng nói ra một câu thật đầy đủ: "Em ở nhà, em muốn gặp Dương." Không một giây phút chần chờ nào, đầu dây bên kia liền đáp: "Được, cho tôi hai tiếng, tôi lập tức đến ngay." Lâm Mộ Tình lập tức sững sờ ở tại chỗ. Tiêu Dương thế mà lại đồng ý sao? Tiêu Dương...... em chỉ là tùy hứng thuận miệng nói. Nhận ra điểm này, Lâm Mộ Tình lập tức gọi trở về, nhưng chưa kịp chuyển máy liền tắt ngay. Nếu lúc này mà nói Tiêu Dương không cần đến, có phải là mình thay đổi rất thất thường hay không? Hơn nữa, Tiêu Dương thật sự sẽ đến sao? Người ấy bận rộn như, lái xe về T thị dù sao cũng mất hai tiếng, cô ấy sẽ vì câu nói của mình mà gấp gáp quay về hay sao? Nàng chưa bao giờ biết thì ra mình ở trong lòng Tiêu Dương lại quan trọng đến như vậy. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Mộ Tình vẫn ngồi yên trong phòng khách, quên bật cả đèn. Không biết tới bao lâu, phía sau vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Lâm Mộ Tình gần như là từ salon nhảy dựng lên chạy đi mở cửa, đứng trước cửa ngoài chính là Tiêu Dương đã không gặp một tuần, không chờ thêm một phút giây nào hết, nhào vào lồng ngực cô mà ôm vào. Một lần rồi một lần nhắc lại bên tai cô, "Em rất nhớ Dương......" Cô đáp: "Tôi cũng vậy." Tay nàng xoa xoa mặt cô, hàng mi cô, cái mũi cùng cánh môi. Hai gò má cô áp sát vào lòng bàn tay nàng, hoàn toàn say mê trong từng ngón tay ôn nhu. "Tiêu Dương......" "Ừm." "Tiêu Dương......" "Ừm?" "Tiêu Dương, có phải em rất tùy hứng hay không?" Ngón tay của nàng lưu luyến trên cánh môi của cô. "Tôi thích em tùy hứng như vậy, bởi vì tôi biết, em yêu tôi, nên mới tùy hứng đối với tôi." Tiêu Dương nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Lâm Mộ Tình. Bởi vì chuyện công ty mà phiền đến bù đầu, Tiêu Dương cũng hoài niệm cảm giác thoải mái khi ở cùng Lâm Mộ Tình, vì thế khi Lâm Mộ Tình đưa ra yêu cầu này, cô không chút do dự liền lái xe trở lại, dù cho cô chỉ gặp nàng được vài tiếng, dù cho trời vừa hửng sáng là cô phải vội vã lái xe trở về ngay. Khoảnh khắc gần gũi triền miên, thật dễ dàng khiến Lâm Mộ Tình thấy ý loạn tình mê. Tiêu Dương đêm nay dương đặc biệt chủ động, phảng phất như dùng nụ hôn này để nói hộ tình cảm tưởng niệm trong lòng vậy, không ít hơn bao nhiêu so với Lâm Mộ Tình. Hơi thở quen thuộc mà có chút bá đạo xâm chiếm đi toàn bộ hô hấp của Lâm Mộ Tình, nàng ôm lấy cổ cô, nhiệt tình đáp lại. Một trận gió lạnh nương theo độ mở rộng của cánh cửa mà thổi vào, mới khiến hai người kia bừng tỉnh. Lâm Mộ Tình đẩy đẩy Tiêu Dương, Tiêu Dương bất động, nàng đành phải đi lướt qua cô mà khóa cửa lại. Có điều là cửa vừa đóng, đã bị Tiêu Dương áp lên cửa, tiếp tục kéo dài nụ hôn khi nãy. Hơi thở hỗn loạn lồng vào nhau, tỏ rõ mong ước của cả hai. Cơ thể các nàng giao triền cùng nhau, da thịt các nàng ma sát lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể thẩm thấu vào nhau, như minh chứng cho một điều gì đó. Nàng liều lĩnh đáp lại nhiệt tình của cô. Nàng cúi đầu từng nút từng nút cắn mở hàng áo chemise của cô. Tay cô đặt lên vai nàng, định ngăn lại, "Đừng...... Đừng ở chỗ này...... Trở về phòng được không?" Lâm Mộ Tình thở hổn hển, "Đối với Dương chờ không kịp nữa." Nói dứt lời liền kéo đi cái áo trên người Tiêu Dương. "Tôi vừa mới lái xe hai tiếng xong......" "Suỵt......" "Ưm......" Tiêu Dương thật không biết vị trí của cả hai bị thay đổi từ khi nào, giờ phút này chính là cô đang tựa vào khung cửa, khó khăn duy trì tư thế đứng, mặc Lâm Mộ Tình em cần tôi, cứ lấy. Lúc cơ thể cuối cùng chạm đến chiếc giường, Tiêu Dương mệt mỏi cực kỳ, mệt đến mắt mở không nổi nữa, chỉ còn cảm giác thấy tay Lâm Mộ Tình liên tục vuốt ve trên người mình mà thôi, tiếp xúc lên da thịt nhẹ nhàng như từng sợi lông vũ, vừa tiến vừa lui, tự do không mục đích, nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy. Trước lúc chìm vào giấc mộng đẹp, Tiêu Dương vẫn còn nhớ lời mà mình muốn nói từ sớm kia, cô nhắm mắt lại, nỉ non bên tai nàng: "Chờ tôi trở về, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em." Lâm Mộ Tình khẽ ừ, cũng không biết là Tiêu Dương có nghe thấy hay không nữa. Nàng đoán rằng, câu nói kia có lẽ sẽ là: Tôi yêu em. ×××× Trời vừa hửng sáng Tiêu Dương liền rời khỏi H thị, còn hàng đống công việc bề bộn chờ cô đi xử lý. Ngày hôm qua trước lúc về H thị cô nhận được tin tức là cậu sẽ đến T thị, đến để tảo mộ mợ. Mợ cô là người T thị, ở T thị có rất nhiều bạn bè thân thích, sau khi qua đời cũng an táng tại T thị. Tiêu Dương vẫn cảm thấy gia đình cậu đối xử với cô rất tốt, vì thế nên tuy rằng chuyện lần này đắc tội đến thân thích của mợ, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà gây xích mích với cậu. Cô luôn là người sẽ nói mấy câu khó chịu, rồi mới thấy không đành lòng. Sau khi về tới T thị, cô đến cửa hàng hoa mua bó hoa cúc dại[1] mà mợ thích nhất khi còn sống, rồi mới đi tảo mộ. Bởi vì không biết cậu khi nào thì đến, vì thế nên để biểu lộ thành ý, sáng sớm cô đã đứng canh ở đó.
Tuy là cô không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nhưng trên đời này có một số việc, không phải dùng đúng sai để đánh giá. Dương Hoành Văn ở vai trò là cậu của Tiêu Dương mà nói, ông vẫn tự hỏi đã thay thế người em gái đã mất của mình mà chăm sóc cho đứa cháu gái này tốt lắm rồi, dựa vào việc ông không thích người em rể Tiêu Hãn kia, nhưng ông đối với Tiêu Dương dù không thể xem là toàn tâm toàn ý, nhưng ít ra cũng đã làm hết thảy trách nhiệm của một người làm cậu. Lúc Tiêu Dương còn nhỏ học thói xấu, ông ngẫu nhiên sẽ giúp che giấu, ông không thể không thừa nhận chính mình khi ấy có tồn tại tư tâm. Bởi vì Tiêu Dương quá ưu tú, còn ưu tú hơn cả so với con trai mình, mà phụ thân lại sủng ái Tiêu Dương đến vậy, ông sợ ông sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế của con trai mình nếu như ông không toan tính với phụ thân ông. Ông cho rằng chỉ cần để Tiêu Dương nợ tình cảm của mình, một ngày trong tương lai, Tiêu Dương sẽ chủ động đem Dương Trình giao cho Dương Tử An. Ông vẫn luôn nghĩ không ra Tiêu Dương vì lý do gì mà phải đối xử với người trong công ty do mình an bài kia, đủ lông đủ cánh, cuối cùng cũng lộ dã tâm sao? Ông biết hiện nay mặt ngoài của công ty là do Dương Tử An quản lý, nhưng từ tài vụ đến an toàn công trình đều là do Tiêu Dương phụ trách, chính cái thằng con ngốc của mình còn cưng yêu Tiêu Dương từ tận đáy lòng, đảm bảo là trong một ngày gần nhất, toàn bộ công ty đều phải thay tên đổi họ. Dương Tử An không sợ, cũng không lo lắng, nên ông không thể nào không suy nghĩ vì con mình. Thế nên có rất nhiều chuyện từ trước tới nay, ông đều vô tình hay cố ý che giấu giúp Tiêu Dương, để Tiêu Dương lầm tưởng là đang đối xử tốt với cô, trên thực tế thì đúng như những gì Tiêu Hãn suy nghĩ vậy, ông là đang chờ một ngày nào đó Tiêu Dương thật sự chơi ra lửa rồi, thất sủng rồi cũng không thể trách lên đầu người cậu này được, đến lúc đó ông chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng mà hưởng thụ. Hiện nay gặp lại Tiêu Dương, ông không thể nào có được ánh mắt từ ái như trước kia được nữa, diễn lâu quá rồi, suýt chút nữa ông còn cho là mình sẽ thật sự bằng lòng cho Tiêu Dương lên nắm quyền mất. Dương Hoành Văn thấy Tiêu Dương áo quần ăn mặt không dày đứng trước mộ vợ mình, không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay mình, hẳn là đến được một khoảng thời gian không ngắn rồi đây. Gương mặt ông trầm xuống, ngữ khí đặc biệt lạnh như băng, "Tiêu tổng còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì à? Thật sự là khó có được." Tiêu Dương nghe ra lời mỉa mai trong câu ông nói, cười theo, cố ý dường như làm nũng mà nói: "Làm sao có thể quên được ạ? Cậu và mợ thương con như vậy, từ nhỏ con đã xem mợ như mẹ của mình rồi. Còn với cậu, ở trong lòng con tồn tại như một người cha vậy. Con biết chuyện lần này khiến cậu không vui, nhưng trong công ty lại xảy ra một chuyện như vậy, nói ra thì thật mất mặt, hơn nữa lỡ như có người thấy còn làm theo, thì biết làm sao bây giờ ạ?" Dương Hoành Văn không nói lời nào, mặt kìm nén mà nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương tiếp tục mỉm cười, "Cậu, trước tới nay cậu luôn thương con, con còn nhớ rõ có lần con lén lái chiếc xe của ông ngoại ra ngoài, cậu sợ con bị đánh, liền lừa ông ngoại nói là do biểu ca làm, chuyện này cả đời con cũng không thể nào quên được. Vì thế nên......" Cô tiến lên từng bước ôm lấy cánh tay Dương Hoành Văn, "Cậu không thể tha thứ cho con lần này sao?" Sắc mặt Dương Hoành Văn có hơi chút dịu xuống, ông cũng không muốn biến cái mối quan hệ thành ra cứng nhắc đến thế. "Cậu, chỗ này là một chút xíu tâm ý của con, cậu giữ, nếu cảm thấy buồn, liền đi ra ngoài du lịch vui chơi, bằng không vừa lúc cũng đến T thị, cùng bạn bè thân thích hội hợp cũng không tệ." Tiêu Dương vừa nói, vừa nhét vào tay ông một tấm thẻ ngân hàng. Dương Hoành Văn không đổi sắc mà nhận lấy tấm thẻ ngân hàng kia, lúc này mới nói một câu, "Tiêu Dương à...... không phải là cậu không muốn tha thứ cho con, con cũng biết, những người bị liên lụy lần này, đều là thân thích cả, cậu kẹt ngay giữa cũng không tiện cho lắm......" "Con biết, con biết." Tiêu Dương nhún nhường nghe lời mà gật gật đầu. Có nhiều lúc, chính là vì thân thích nên mới có thể đào hố mình. Tiêu Dương lại cùng cậu nói chuyện thêm chốc lát, liền một mình ra về. Đây là nhân nhượng lớn nhất mà cô có thể làm ra, cô biết, đã xuất hiện khoảng cách giữa cô và cậu mình rồi, dù cô có làm thêm chuyện gì đi chăng nữa, cũng không có cách nào có thể bù đắp vào mối quan hệ đó được. Cô chỉ còn có thể dùng cái phương thức trực tiếp này nhất. Hy vọng sau khi cậu nhận lấy phần tâm ý này, có thể nghĩ thông thoáng được hơi chút. Cô còn phải về công ty tiếp tục xử lý cái cục diện rối rắm kia. Đi đến nửa đường, cô theo thói quen mà sờ sờ vào túi mình để tìm cái chìa khóa xe, mới giật mình vì tìm không thấy. Xe dừng ngay bên ngoài, cô cũng không có đi qua nơi nào khác, chắc là đánh rơi trên đường đến mộ phần của mợ rồi, hoặc cũng có thể là không cẩn thận rơi khi đang đứng nói chuyện với cậu. Vì thế nên cô đành quay về tìm. Còn chưa đi đến nơi, liền nghe thấy tiếng cậu đang nói chuyện điện thoại với một ai đó, ở mộ viên trống trải này, âm thanh vang đi khá xa. Cô nghe thấy cậu nói một câu "Nếu con còn không có ý chí tiến thủ, gia sản đều rơi vào tay nó mất rồi!" Bước đi không khỏi dừng lại, chữ 'gia sản' này, ở trong nhà hết sức mẫn cảm, có lẽ ở trong hầu hết các gia đình thì cũng là một từ thập phần mẫm cảm. Trực giác của Tiêu Dương cho thấy việc này có liên quan đến cô. Lúc này lại nghe Dương Hoành Văn rống to vào trong điện thoại: "Dương Tử An! Tôi chưa từng thấy qua người nào còn ngốc hơn so với anh! Tôi đối xử tốt với con bé chính là giả tạo mà thôi, còn anh thì sao? Chỉ có anh mới như thằng ngốc mà đối xử thật tình với nó! Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy toàn bộ Dương Trình đều rơi hết vào tay nó hay sao? Anh đừng quên anh mới là đích tôn của Dương gia, về sau Dương gia bất cứ cái gì cũng đều phải thuộc về anh! Ông nội anh có thương nó bao nhiêu đi nữa, nó cũng không phải mang họ Dương!" Nhất thời Tiêu Dương đứng ngốc tại chỗ, người ở xa xa kia, vẫn là người cậu luôn thương yêu cô đấy sao? Làm sao có thể nói ra được những lời như thế kia...... Tiêu Dương có chút ngơ ngác. Thật giống như vừa đánh một giấc mộng dài vậy, hình ảnh người cậu thân thiết qua nhiều năm hiện lên trước mắt, ánh mắt hiền từ, khuôn mặt tươi cười ấm áp, trong phút chốc liền trở nên méo mó, trở nên vô cùng đáng ghê tởm hẳn lên. Đây là tại sao? Cô thấy Dương Hoành Văn định xoay người, vội vàng ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy cái chìa khóa xe nằm trong bụi cỏ. Nếu không phải bởi vì đánh rơi cái chìa khóa xe, cô sẽ còn bị lừa trong bao lâu? Biểu ca cũng biết rõ chuyện này sao? Vậy biểu ca đối xử với cô là thật hay cũng là giả? Cô có chút loạn. Hơi chật vật mà rời khỏi mộ viên, buộc chính mình phải quên đi hết thảy những gì đã nghe, chuyên tâm xử lý công việc, chính là chân đạp ga càng ngày càng mạnh. Cửa kính xe cũng quên đóng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, kéo theo những giọt nước mắt vừa tràn ra từ hốc mắt. - -------------- Hết chương 55. Madpuff: Thêm một chương bù lại hôm trước không rảnh beta (≖ᴗ≖) Đầu tuần vui vẻ, readers về quê thì thượng lộ bình an ngen!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]