Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý công tử chưa từng dạy qua người khác lái xe, nhưng ngẫm nghĩ bình thường xe tập lái thường là xe có hộp số sàn, cô cũng liền lái một chiếc Jetta hộp số sàn đến, nhưng chính cô lại rất không kiên nhẫn dạy ai đó, vì thế nên trước tiên đã định xong với Nhất Văn, để Nhất Văn đi dạy, cô liền nằm xuống toa ghế sau nghỉ ngơi.

Chờ hai cô gái kia tán gẫu chuyện hằng ngày xong, mới chính thức bước vào giai đoạn học lái xe. Nhất Văn rất kiên nhẫn, lý luận cùng trình tự thao tác đều rất tỉ mỉ mà giải thích hết một lần, sau khi nhiều lần khẳng định cùng thực hành thêm nhiều lần, mới dám gọi Lâm Mộ Tình lên sờ xe.
Lâm Mộ Tình thấy Nhất Văn giảng giải tỉ mỉ tới như vậy, trong lòng cảm khái một tiếng, đúng thật là Hướng dẫn viên dạy lái kia dạy không tốt thật.
Nàng dựa theo lời Nhất Văn giảng, thuận lợi khởi động xe, chỉ là khi đạp xuống chân ga, vẫn khó nén được xúc động của sơ học giả[1], chính là bay xuống đường ngay lập tức.
[1] Sơ học giả: Tân binh, người mới học, newbie
Lý công tử vốn đang thảnh thơi nằm tựa lưng trên toa ghế, Lâm Mộ Tình chợt đạp chân ga như vậy, dựa theo quán tính, mũi cô suýt chút nữa là đập vào lưng ghế trước.
Cũng cùng trong lúc đó, Nhất Văn cũng bị dọa tới một thân mồ hôi, nhưng ngoài miệng coi như trấn định, nhắc nhở Lâm Mộ Tình, nói: "Chậm một chút, đừng khẩn trương, lúc mới vừa tập lái thì tốc độ lái không nên quá nhanh."
Mới vừa nói xong, liền thấy Lâm Mộ Tình một bên giảm tốc một bên lại kích động đánh loạn tay lái, nghiêng bên này ngả bên kia trên đường cái.
Lý công tử ngồi ở hang ghế sau, có cảm tưởng trong lòng, khi nãy cảm giác như ngồi 'Tàu lượn siêu tốc', còn bây giờ, lại có tí như đang chơi 'Rồng rắn lên mây' vậy. Lâm lão sư này...... đúng thật không phải chỉ đần đâu thôi!
Ngay lúc Lâm Mộ Tình chơi tới bất diệc lạc hồ, Lý công tử cùng Nhất Văn không hẹn mà cùng làm một động tác – thắt chặt dây an toàn.
Nhưng, cũng may Nhất Văn có đủ kiên nhẫn, trước lúc kết thúc buổi học đầu tiên, cuối cùng có thể dạy Lâm lão sư chạy được một đường thẳng.
××××
Ngày hôm sau, Lâm Mộ Tình chỉ có một lớp buổi sáng, vì thế nên có thời gian cùng Tiêu Dương đi ăn trưa. Lúc lên lớp, nàng vẫn luôn nhớ nhung chuyện này, chính vì vậy mà luôn nghĩ tới Tiêu Dương, luôn thất thần, bỗng chốc hắt hơi một cái. Nàng lại cười cười.
Không biết giờ phút này có phải Tiêu Dương cũng đang nghĩ tới nàng hay không?
Nàng hắt hơi một cái thì thấy không sao, nhưng sinh viên ngồi dưới lại bắt đầu đau lòng thay, đồng loạt làm một động tác, mở túi, kiếm khăn giấy, dang tay, đưa tới.
Lâm Mộ Tình ngượng ngùng cười cười, đưa tay đón lấy một gói khăn giấy từ em sinh viên bàn đầu đưa tới, ngay khi tờ khăn giấy trắng di chuyển theo động tác tay được rút ra, Lâm Mộ Tình tinh tường nhìn thấy, em sinh viên ấy cúi đầu thẹn thùng.
Có sinh viên hỏi: "Lâm lão sư bị cảm? Nếu không thì tụi em tự học vậy."
Lâm Mộ Tình lắc đầu: "Không có, không phải bị cảm đâu, tiếp tục lên lớp."
Nàng xoay người nhìn giáo án, lại đột nhiên nghe phía sau có người nói: "Lâm lão sư, có người nhớ tới cô á?"
Tiếp sau đó, tiếng cười bùng nổ trong phòng học.
Lâm Mộ Tình cũng cười rộ lên, "Đúng vậy, không biết ai đang nhớ tới cô nữa, nhớ thầm kín tới như vậy."
Lại cười thêm một trận. Nhưng không ai phát hiện, em sinh viên ngồi hàng ghế đầu, vốn dĩ đã cúi thấp đầu, nay lại có vẻ như cúi càng thêm thấp.
Lâm Mộ Tình tiếp tục bài giảng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, tiếp tục nghĩ tới Tiêu Dương.
Sau khi xuống lớp, nàng đi về phía văn phòng, đột nhiên bị một người chắn đường, nàng nhớ không lầm thì đây là em sinh viên đã chuyền khăn giấy cho mình, cũng nhớ rất rõ tên em ấy, một cái tên khá là đại chúng – Trương Diễm.
Đây là cô sinh viên đến từ một thị trấn nhỏ, dáng vẻ luôn rất thẹn thùng, lúc cùng người khác nói chuyện thì luôn có thói quen hơi hơi cúi đầu. Cô bé cản trước mặt Lâm Mộ Tình, trong tay con cầm theo một cái gì đó, nhanh nhảu nhét vào tay Lâm Mộ Tình, nói: "Lâm lão sư...... đây...... người ta nói khi bị cảm uống cái này rất mau khỏi......"
"Cảm ơn......" thật ra thì Lâm Mộ Tình muốn nói là mình không có bị cảm, còn chưa kịp dứt lời, bạn học Trương Diễm đã chạy nhanh như bay đi mất.
Thật sự là một đứa bé thẹn thùng. Lâm Mộ Tình bất đắc dĩ cười cười, cầm trên tay hợp thuốc cảm, suy nghĩ một chút, dù sao cũng là một mảnh tâm ý của sinh viên, giữ lại tới khi bị cảm dùng vậy.
Một lúc sau khi nàng tới văn phòng, chỉ thấy Tiêu Dương đứng trước mặt nàng như một đóa hoa, đối mặt với nàng cười tới huênh hoang.
××××
Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương ăn xong bữa cơm trưa mỹ mãn, lại ở trong xe ngọt ngào hết một trận, mới xuống xe tụ họp với Lý công tử cùng Nhất Văn.
Ngày hôm qua trải qua vài tiếng đồng hồ kia, Lý công tử nghe ý kiến của Tiêu Dương đổi lại xe của Lâm Mộ Tình thành hộp số tự động, đổi qua bốn vòng A4L.

Tiêu Dương nói, bằng lái dù sao cũng là mua, Lâm Mộ Tình học lái hộp số sàn cũng không cần dùng tới, tới lúc mua xe cũng là mua xe với hộp số tự động.
Lý công tử vô cùng đồng ý với chuyện này, không phải chỉ bời như những gì Tiêu Dương nói, mà khi suy tính kỹ càng thêm một tí, thì A4L dù sao cũng bền bỉ hơn, hệ số an toàn cũng cao hơn một chút.
Lúc này đây, Lý công tử đã học thông minh, cô cũng không dám ngồi hàng ghế sau nữa, thực ra thì cô rất là yêu đời, tuy rằng cô cũng rất lo lắng cho Nhất Văn, nhưng mặc kệ dù cho thế nào đi chăng nữa thì cũng đã đáp ứng với Tiêu Dương phải dạy cho thật tốt rồi, Lâm lão sư kia đần thì có hơi đần tí, nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa thật. Cũng chính nhờ Nhất Văn kiên nhẫn như vậy, mới có thể vui lòng mà đi dạy.
Lý công tử nhìn Lâm Mộ Tình ở đằng trước chậm rãi khởi động xe, liền lái theo chiếc R8 cô mới mua từ từ đi theo sau. Cũng không dám lái quá gần, sợ Lâm lão sư hoảng loạn, nên luôn giữa một khoảng cách an toàn khoảng mười mét.

Sau khi lái xong một vòng, Lý công tử thấy Lâm lão sư lái cũng không tệ cho lắm, coi như là vững tay lái rồi, vậy nên cũng hơi thả lỏng một chút. Thế là đạp mạnh chân ga, giữ vị trí song song với Lâm lão sư.
Vốn là Lâm Mộ Tình có Nhất Văn ngồi kế bên chỉ đạo nên cũng khá an tâm, kết quả là khi Lý công tử luôn kè kè chạy đằng sau, nàng lại bắt đầu khẩn trương.
Nhất Văn an ủi, nói: "Đừng để ý tới cậu ấy, cứ nhìn thẳng vào phía trước là được."
Vì thế nên, nếu vòng đầu tiên nàng lái cũng coi như là ổn, nhưng bắt đầu vào vòng hai, đột nhiên Lý công tử lái song song với xe nàng, nàng lại luống cuống lên.
Ngả ngả nghiêng nghiêng rồi lại trình diễn một màn rồng rắn lên mây.
Lý công tử một bên nhanh chóng tránh nàng, một bên kéo cửa kính xe xuống, Nhất Văn cũng rất phối hợp mà kéo cửa kính xe xuống, liếc mắt nhìn Lý công tử một cái, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Không làm gì cả."
Lâm Mộ Tình cũng nghiêng nghiêng đầu nhìn qua phía bên phải, tầm mắt nhìn lướt qua sườn mặt xinh đẹp của Nhất Văn, chính là bắt gặp Lý công tử nhìn qua bên nàng, đang híp mắt mỉm cười.
"Cô lẽo đẽo lái theo tôi làm gì vậy?" Lâm Mộ Tình dùng sức hô một tiếng.
Lý công tử lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Cô lái đi đâu vậy! Nhìn đằng trước kìa!"
"Ờm." Lúc này Lâm Mộ Tình mới thu tầm mắt mình lại, nhưng dù sao thì đằng trước cũng không có xe mà.
Lý công tử nhịn không được liếc mắt một cái, nếu không phải là lo lắng cho an toàn của Nhất Văn đang ngồi kế bên cô, cô cho là tôi vui lòng lái theo cô lắm à?
Tiếp tục lái song song như vậy thêm vài vòng, xác định là Lâm lão sư không sợ có xe xung quanh nữa, cô chậm rãi vượt đầu xe. Thêm vài vòng, Lý công tử cảm thấy Lâm lão sư cơ bản là có thể xuất sư được rồi, mới không theo nữa, đậu xe xuống một ngã rẽ, dự định thừa lúc còn ánh mặt trời mà đánh một giấc.
Thân hình to lớn của chiếc R8 đậu bên cạnh đường, bên trong xe đang mở một bài nhạc nhẹ, ánh mắt của Lý công tử hơi lim dim, khóe miệng nhếch lên, hưởng thụ khoảng thời gian sau giờ ngọ này.
Ngay lúc cô đang lim dim chuẩn bị ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đó, đột nhiên cảm giác được thân xe kịch liệt lung lay một cái. Không nhiều lắm, chỉ một lần.
Cảm giác được như bị cái gì đó đụng phải, chính là đụng phải đuôi xe R8 có đường cong tao nhã kia, tiếp đó là phá hỏng luôn giấc mơ của cô.
May mắn là cô đã thắt sẵn dây an toàn, chỉ là phần cổ có chút đau mà thôi.
Lý công tử nhảy cẫng lên một cái, ôm cổ xuống xe, tính nhìn thử xem là chuyện tốt của cái người không có mắt nào đó! Xe đã dừng ngay lề mà cũng có thể tông vô cho được!
Kết quả là khi vừa xuống xe, được rồi! Cô đúng là nên sớm nghĩ tới mới đúng, trên cái con đường trơ trụi này làm sao mà có nhiều người không có mắt nhìn tới như vậy được chứ!
Rõ ràng chính là cái tên Lâm Mộ Tình không có tầm nhìn xa trông rộng kia!!!
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong nháy mắt, Lâm Mộ Tình cùng Nhất Văn đang ngồi trong xe cũng cảm thấy choáng váng theo. Sau khi xe dừng hẳn, hai người vội vàng mở cửa xuống xe, chỉ thấy A4L mặt to dán sát vào mông đít R8, sau đó là vẻ mặt oán niệm của Lý công tử đứng ở bên cạnh, kèm với ánh mắt hận không thể đem Lâm Mộ Tình ra lăng trì tám trăm lần.
Lâm Mộ Tình từ từ chạy qua đó, đưa tay tính giúp Lý công tử xoa xoa cổ, lại sợ vốn không gì bị gì nhưng ngược lại tới khi nàng nhào nặng một hồi liền tệ hơn. Vì thế chỉ có thể thu tay về rồi không ngừng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi vốn định dừng xe, nhưng không giữ được khoảng cách, sau đó lại tưởng chân ga thành chân phanh rồi nhấn nhầm......"
Lý công tử xoa cái cổ, đau tới nhếch nhếch miệng, được rồi, Lâm lão sư là gà mờ, là tân binh, chân phanh và chân ga không phân biệt ra cũng có thể hiểu được, nhưng còn Nhất Văn ở bên cạnh thì sao chứ! Làm cái gì mà Nhất Văn cũng không nhìn thử vậy!
Nhất Văn thấy Lý công tử nhìn mình, nhanh chóng xua tay giải thích, nói: "Cậu có biết tốc độ của Lâm lão sư nhanh tới như thế nào hay không? Mình muốn kéo tay phanh lại cũng không kịp nữa......"
"Các cậu—" Lý công tử chỉ vừa phát hỏa, cái cổ lại không thể cử động được, "Ai da – không được...... nhanh gọi xe cấp cứu đi bệnh viện."
Lâm Mộ Tình nghe xong vội vàng lấy di động tính gọi 120, lại bị Nhất Văn đè lại, ý bảo Lâm Mộ Tình cúp diện thoại đi, tự cô gọi là được.
Khoảng mười phút sau, trên con đường nhỏ yên lặng có ba chiếc A6 xuất hiện, đồng loạt dừng kế bên hai chiếc xe gặp tai nạn. Từ trong xe có ba tiểu soái bước xuống, tranh tiền khủng hậu mở toang hết ba cửa xe ra chạy về phía Nhất Văn đang ngồi trên xe.
Nhưng thật ra là chen lấn mở cửa cho Nhất Văn.
"Đại tiểu thư, ngài không bị thương chứ?" Soái ca no.1 vội vàng hỏi.
Nhất Văn lắc đầu, "Bị thương là Lý công tử."
Soái ca no.2 chân chó vội vàng đứng bên người Lý công tử, nói: "Lý công tử, tôi đến đỡ ngài đi."
Lý công tử đau khổ khoát tay, nghiêng đầu nhìn Lâm Mộ Tình nói: "Cô! Còn không mau qua đây đỡ tôi!"
"Đến ngay, đến ngay......" Sau đó nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia: "Em gặp một tai nạn xe nhỏ, nếu Dương không bận thì ghé qua đây...... đến bệnh viện em báo lại cho Dương, cúp máy trước."
Thì ra là nàng đi gọi điện cho Tiêu Dương, Lý công tử bị Lâm Mộ Tình đụng thương, sai bảo nàng cũng liền khí thế hùng hồn hẳn hơn.
Nhất Văn cùng Lâm Mộ Tình hai người một trái một phải đỡ Lý công tử lên xe, sau đó Nhất Văn lịa nói với soái ca no.1 cùng no.2 rằng: "Hai người các anh ở lại xử lý chuyện này một chút." Cô chỉ chỉ vào hai chiếc A4L cùng R8 đang lưu luyến dính sát vào nhau không xa rời kia.
Trên đường đến bệnh viện, Lý công tử đau đến hậm hừ, Nhất Văn thì giống như đang dỗ trẻ nhỏ mà dỗ dành cô.
Dọc theo đường đi, Lý công tử cũng không quên trách mắng lỗi lầm của Lâm Mộ Tình. Lâm Mộ Tình chột dạ, đầu gật gật liên tục như giã tỏi.
Ai bảo tầm mắt nàng không nhìn xa một xíu cơ chứ?
- --------------
Hết chương 38.
Madpuff: Merry Christmas ۹(ÒہÓ)۶
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.