*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kiểu tóc mới của Lâm Mộ Tình, tới trường cũng tạo một tiếng vang không nhỏ, nhân khí dường như cũng được tăng lên. Chuyện đầu tiên sau khi tan học, đương nhiên là đọc tin nhắn trong di động. Tiêu Dương viết: Buổi tối có muốn đến quán bar ngồi chơi tí hay không? Tôi thích nhìn dáng vẻ uống rượu của em. Đùi phải của Lâm Mộ Tình vốn là đang gác lên chân trái, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, lúc nhìn thấy cái tin nhắn này, lập tức nhớ tới cái đêm mê loạn kia, hai chân bất giác kẹp chặt vào nhau. Không đi. Lâm Mộ Tình đáp ngay hai chữ. Vậy được rồi, một mình tôi đi vậy. Vậy em cũng đi thôi. Nói đến đây thì Lâm Mộ Tình vẫn là lo lắng cho Tiêu Dương, nàng sợ lỡ như Tiêu Dương lại uống rượu, lỡ như không cẩn thận hôn cô gái nào đó, vẫn là nên đi theo sẽ tương đối an toàn hơn. Kết quả là đến buổi tối, sau khi ăn xong thì Tiêu Dương lại mang nàng đi rạp chiếu phim. Lâm Mộ Tình thấy có chút kỳ lạ, "Không phải nói muốn đi quán bar sao?" "Tôi đùa em thôi. Làm sao vậy? Lại nghĩ tới đêm hôm đó à?" Tiêu Dương cười tới không có ý tốt. Lâm Mộ Tình liếc mắt trừng cô một cái, không nói chuyện, quay người sang một bên nhìn mấy tấm affiche quảng cáo phim. Nàng với Tiêu Dương bây giờ, càng ngày càng giống các cặp yêu nhau. Lúc xếp hàng vào trong phòng chiếu, tay hai người bất giác liền nắm lấy nhau. Khóe miệng Lâm Mộ Tình cong cong lên, hài lòng nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương thì đang chuyên tâm nhìn hướng đi phía trước. Lâm Mộ Tình không cẩn thận vấp một cái, Tiêu Dương vững vàng đỡ lấy nàng,"Cẩn thận a!" "Ừm." Lâm Mộ Tình nắm chặt tay Tiêu Dương, mãi cho tới khi bộ phim bắt đầu chiếu cũng không buông ra. Trên đùi Tiêu Dương đặt một phần bỏng ngô lớn, tay phải bị Lâm Mộ Tình dùng sức nắm, cô có muốn đổi cái tư thế ngồi cũng không được. Sau một khoảng thời gian dài, cô mới nhỏ giọng nói: "Đổi qua tay khác có được hay không? Tay tôi tê hết rồi." Lâm Mộ Tình vốn đang chăm chú xem phim, nghe Tiêu Dương nói như vậy, mới buông tay ra, phần bỏng ngô đặt trên đùi cô cũng ôm đi luôn. Tiêu Dương hít sâu một hơi, cái chủ ý tồi tệ của Nhất Văn này, nói gì mà mang Lâm lão sư đi xem phim là chuẩn rồi, con gái đều sẵn lòng đi xem phim với người yêu mình. Được rồi, cô liền mang nàng đi xem phim, nhưng cảm động đến như vậy cũng có chút hơi quá hay chăng? Aish...... bình thường các cặp đôi yêu nhau cũng giống như vậy sao? Sau đó Tiêu Dương lại tiếp tục suy nghĩ cẩn thận thêm môt phen, mình đây đi hỏi Nhất Văn làm cái gì chứ, Nhất Văn còn chưa yêu đương gì sất! Nhưng cũng không thể trách cô, cô đã hỏi qua Lý công tử, Lý công tử khi ấy chỉ bày ra một biểu cảm kinh ngạc mà nói: "Cứ tiền mà phang thôi." Nhưng tóm lại mà nói, dường như tâm trạng của Lâm Mộ Tình cũng không tệ. Nhất là khi trên màn ảnh xuất hiện một ít hình ảnh kích tình, Tiêu Dương tinh tường cảm nhận được tay của Lâm Mộ Tình, vô thức đặt lên trên đùi cô. Hoàn hảo là đang mùa đông, mặc đủ dầy, Tiêu Dương thầm vui mừng. Nói tới mấy chuyện kia, hưng trí của Lâm Mộ Tình kéo tới, đúng thật là có chút bất chấp mọi thứ. Lo lắng, đề phòng xem hết bộ phim, Tiêu Dương cảm thấy hệ thống sửu ấm của phòng chiếu mở hơi cao rồi, mồ hôi không kiềm chế được rơi ào ào. Còn Lâm lão sư bước ra từ trong phòng chiếu, vẫn là một vẻ mặt than nhiên như cũ, còn rất vô tội đi hỏi Tiêu Dương: "Làm sao vậy? Bộ phim này không hay sao?" Tiêu Dương lắc đầu, e ngại chung quanh người người qua lại không ít, cũng không phải là không biết xấu hổ mà nói thẳng ra. Cô nghĩ thầm, nếu đổi lại là tôi lấy tay đặt lên đùi em xem, còn trêu chọc không ngừng, toàn thân em có ướt đẫm hết hay không? "Tối nay em đừng về nhà nha." Tiêu Dương dùng gò má đã nóng bừng bừng cọ cọ lên mặt Lâm Mộ Tình. "Làm gì chứ? Hôm nay em có chút mệt mỏi" "Vậy tôi muốn đi ăn kem." Tiêu Dương thầm mắng Lâm Mộ Tình cái tên đánh trống bỏ dùi[1] này, phá xong cũng không giúp người ta dập lửa, kéo dài như vậy bị bệnh thì biết sao giờ? [1] Đánh trống bỏ dùi: nguyên văn là 'hạt liêu tao - 瞎撩骚' ý nói mù mù mờ mờ phá phách bừa bãi, tựa như 'Thầy bói xem voi' nhưng nghĩa lại không đủ lắm nên mình mới đổi thành 'Đánh trống bỏ dùi' cho rõ nghĩa hơn. Kết quả là ––—— vào nửa đêm, Tiêu Dương đưa Lâm Mộ Tình về xong, bắt đầu phát sốt khi về tới nhà. Cô không thích uống thuốc, cũng không thích đến bệnh viện, nên liền cố gượng. Sau đó thật sự là quá khó chịu rồi, mới phải đi gõ cửa phòng biểu ca Dương Tử An. Khi đó Dương Tử An đang ở trong phòng vận động, bị Tiêu Dương gõ cửa như vậy liền lúng túng, phải kết thúc trận đấu trước thời hạn. Dương Tử An vội vội vàng vàng nhặt cái quần lên mặc, lưng trần đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mới mở ra, chiều cao 172 của Tiêu Dương liền áp tới. "Anh...... hình như em bị sốt rồi......" Vừa nói xong liền ngất đi. Dương Tử An cùng bạn gái anh, tay chân đồng thời luống cuống mà đưa Tiêu Dương tới bệnh viện. Mọi người đều biết, khi bị sốt chỉ cần treo bình dung dịch lên, từng giọt từng giọt thuốc dịch truyền vào cơ thể là có thể hạ sốt. Đương nhiên là Dương Tử An lực chọn cái nhẹ nhàng nhất, bởi vì như lời Tiêu Dương nói, đối với tổn thất của công ty, ngoài tiền bạc ra thì cái gì cũng đều có thể cân nhắc. Đợi đến khi Tiêu Dương hồi tỉnh lại, nhìn thấy Dương Tử An cũng không cảm thấy có gì khác lạ, anh trai đối xử tốt với em gái là thiên kinh địa nghĩa[2]. Nhưng tới khi cô bắt gặp bạn gái của biểu ca ngủ trên ghế sofa, cô lại có chút băn khoăn. [2] Thiên kinh địa nghĩa: Điều lẽ đương nhiên. Tiêu Dương nâng nâng cái tay đang cắm kim tiêm, nhẹ nhàng đẩy đẩy Dương Tử An đang ngủ gà ngủ gật bên giường bệnh, "Anh......" "Sao?" Dương Tử An liền giật mình, "Tỉnh? Có đói bụng không? Khát sao? Hay là muốn đi WC?" Tiêu Dương lắc đầu, "Mấy giờ rồi?" "Khoảng một giờ hơn." Tiêu Dương lại liếc mắt nhìn người trên sofa, mới nói với biểu ca: "Hai người về trước đi, em hạ sốt rồi, không chuyện gì nữa." Nói xong cô lại lấy tay sờ sờ cái trán của mình, đúng là hết sốt rồi. Chỉ là cái hành động này vô ý đụng trúng kim tiêm, cô nhếch nhếch cái miệng lên. Dương Tử An cười nói: "Không có sao đâu, tụi anh ở đây chung với em đi, em có cần cái gì cũng có người chăm sóc."Anh liếc mắt nhìn cái tay xanh xao đang ghim kim tiêm kia, còn nói: "Vừa rồi lúc em ngất đi, em cũng không biết, em khiến cho cô y tá nhỏ người ta lăn qua lăn lại thảm tới cỡ nào đâu." "Sao? Em có nói mớ hay làm cái gì đó sao?" Tiêu Dương nhớ rất rõ là mình không có cái tật xấu đó đâu nha, đây còn làm gì mà phiền y tá nhỏ người ta chứ? Dương Tử An liếc mắt nhìn bạn gái phía sau một cái, khống chế âm lượng mới nói: "Y tá nhỏ người ta giúp em truyền dịch, tìm cả nửa ngày cũng tìm không ra mạch máu của em. Em nói trước đây khi em còn nhỏ, còn gầy, mạch máu nhìn không rõ cũng không tính đi, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao vẫn còn như vậy chứ?" "Đó chứng tỏ là do cô ấy không đủ kinh nghiệm, tìm trực tiếp tìm y tá trưởng một chút liền xong việc." "Này hơn nửa đêm người ta không có ca trực còn có phải bắt người ta từ dưới nhà chạy lên đây? Cô y tá nhỏ kia đụng trúng em như vậy, cũng coi như là không hay ho gì rồi, người ta còn đang là y tá thực tập, lúc truyền còn phải dùng thiết bị hỗ trợ truyền dịch[3] nữa, còn em ở đó mà lãng phí hết nửa tiếng đồng hồ của người ta, lại còn xoa tay giúp em làm ấm nữa chứ, trời ơi, anh nhìn mà cũng thấy sốt ruột theo." Dương Tử An nói xong còn làm ra vẻ mặt thương tiếc. [3] Thiết bị hỗ trợ truyền dịch chắc là cái này. Sorry, không thuộc chuyên ngành nên cũng không rõ cho lắm, có sai sót thì cmt nha!
"Ta nói sao tay mình lại đau tới như vậy đây? Nếu như chỉ tiêm một lần nhất định sẽ không đau tới như vậy mới đúng." Tiêu Dương lại liếc mắt nhìn tay mình một cái, đầu óc sốt tới mơ hồ giờ mới nghiệm lại lần nữa câu nói của Dương Tử An, liền phản ứng nói: "Không đúng nha! Anh là anh của em đó! Anh để cho một y tá thực tập ghim em sao! Ghim tới hỏng rồi thì làm sao bây giờ a!" Tiêu Dương nói không ngừng, đánh thức cả bạn gái của Dương Tử An, cũng làm ồn đến cả y tá đang trực đêm. "Trời tối rồi, ồn gì mà ồn chứ, đừng có gây ảnh hường tới các bệnh nhân khác!" Y tá nhỏ đẩy cửa ra rống lên một câu. Tiêu Dương vừa nhìn, thấy cô gái nhỏ dáng vẻ xanh mơn mởn, không trách được biểu ca lấy người đẹp bỏ người thân[4] rồi. [4] nguyên văn câu này là 'Có dị tính bỏ nhân tính' ý chỉ thấy người đẹp rồi thì nhân tính cũng chẳng màng. "Anh, anh đưa chị ấy vể trước đi, em thật sự không sao nữa rồi, em gọi bạn mình tới chăm sóc em vậy, ngay mai anh còn phải chủ trì hội nghị thường kỳ, nhah về nghỉ ngơi đi." Tiêu Dương không nói thêm gì liền đoạt lấy di động của Dương Tử An, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của Lý công tử cùng Nhất Văn trong danh bạ. Đợi tới lúc tìm thấy số điện thoại của Lý công tử, cô lại chần chừ. Ngón tay chạm lên màn hình rồi nhấn một dãy số, không phải của Lý công tử, cũng không phải là của Nhất Văn, mà là của Lâm Mộ Tình. - ------------- Hết chương 30. Madpuff: Good day to all <( ̄︶ ̄)>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]