Lúc đó, Diêu Mạnh Đạt và ba đồ đệ đã ngồi suốt hai giờ bảy phút, màn đêm vốn rõ ràng lại lần nữa tối đen như vẩy mực, Diêu Mạnh Đạt biết lão đợi không uổng công.
Đèn ***g trắng vẫn như cũ lẳng lặng treo bên đường, nhà cửa đứng sừng sững một bên làm thế nào cũng nhìn không rõ hình dáng, nước sông âm kia đã cạn khô, từng gương mặt dữ tợn không đi lên được, giờ phút này giống như bị dừng hình, khiến không gian lớn như vậy yên ắng đến mức rợn người.
Đột nhiên, một tiếng chuông bạc lanh lảnh từ phương xa truyền đến, tiếng này mới ban đầu còn lanh lảnh dễ nghe, theo thời gian kéo dài dần dần thành tạp âm, sau thì thành tiếng chuông dày đục.
Mà nơi tiếng chuông lướt qua, tất cả đèn ***g đều không gió dựng lên, lưu ly trong song long hí châu bắt đầu nhúc nhích, mọi nơi trong con sông âm đều phát ra tiếng côn trùng xột xoạt tranh nhau bò lên chỗ nước đọng. Mà khi muốn tìm nơi tiếng chuông phát ra, âm thanh kia lập tức ẩn nấp trong không trung, sau đó lại khôi phục cảnh dừng hình lúc trước, khiến cho tất cả càng trở nên quỷ dị.
Diêu Mạnh Đạt liếc mắt về phía đám người Dương Duẫn Trạch, ý bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, ba người vội vàng gật đầu ra hiệu, sau đó từng người cắn nát đầu ngón tay của mình vẽ phù trên không trung, bởi vì không gian trừu tượng này vốn không có tác dụng, cho nên máu của bọn họ từ lúc cắn tay liền lơ lửng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-sau-lung-tui-vay/3251473/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.