Trương Úc Giai bừng tỉnh bởi tiếng gào thét của Dương Vân và Dương Duẫn Trạch, trái tim cậu liên tục bị lôi ra kéo vào, chờ cậu tỉnh lại thì tim cũng sắp rụng mất rồi.
“Người anh em a, cậu thiếu chút nữa bị quỷ đè chết a, nếu không phải tôi và tiểu Vân tới kịp thời, đoán chừng hồn cậu cũng có thể bị câu mất. ” Dương Duẫn Trạch vừa nói vừa thu lại lá bùa trên đầu cậu.
“Anh lại làm mấy thứ linh tinh vớ vẩn rồi, đã nói đây là bạn của em, anh có thể ngừng lại không hả. ” Dương Vân vừa nói vừa cướp lấy lá bùa trong tay Dương Duẫn Trạch, sau đó vò thành một cục ném vào trong giỏ rác.
Trương Úc Giai khó hiểu nhìn gã và Dương Vân, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Sao hai người biết tôi ở đây?”
Dương Vân cướp lấy chén trà trước mặt cậu, uống một ngụm nói: “Ai biết anh xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại không nhận, chính anh gọi tới lại không nói lời nào, nếu không phải em nghe thấy bên trong hát thần khúc, cũng không tìm được anh.”
Trương Úc Giai kinh ngạc nói: “Là anh gọi điện thoại cho em không được, em không nói gì cả.”
“Sao có thể. ” Dương Vân tức giận nói: “Em vốn định đến nhà dì em, là anh em không muốn em ở cùng anh ấy, liền ở nhà chờ điện thoại của anh.”
“Hai người không cần tranh luận nữa. ” Dương Duẫn Trạch ngắt lời nói: “Người anh em, cậu chọc tới thứ dám ban ngày ban mặt công khai dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-sau-lung-tui-vay/3251428/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.