Thông đạo chật hẹp khó đi, Văn Kinh không khách khí đẩy Quân Diễn Chi ra sau, tự mình đi trước. Cậu bình tĩnh quay người, lại suýt nữa đụng vào một góc nhọn nhô ra, lập tức được Quân Diễn Chi lấy tay bảo vệ đầu.
Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Cẩn thận… đừng để đá đập vào đầu.”
Văn Kinh phát giác rõ ràng Quân Diễn Chi đang tán tỉnh mình, nhưng không biết phản ứng thế nào, ho một cái thanh giọng: “Những cục đá này không mỏng manh như huynh, cũng không thích khóc như huynh.”
Quân Diễn Chi biến sắc, cúi đầu: “Huynh chỉ là ba năm đó khóc hơi nhiều chút…” Nói một hồi âm thanh đã hơi chua xót.
Văn Kinh biết mình đã nói sai, lập tức hối hận không thôi, rầu mặt dỗ dành: “Đều là do đệ chọc huynh, là đệ không đúng, Quân sư huynh…” Đừng khóc nữa nha, khóc nữa đệ cũng khóc theo đó.
Quân Diễn Chi tiếp tục bước, tựa vào cậu nhẹ giọng nói: “Sư đệ, mấy hôm nay huynh thường nghĩ, nói không chừng là do kiếp trước huynh nợ đệ. Kiếp này phải nhận tình của đệ, không có gì báo đáp được. Nước mắt ba năm nay xem như trả cho đệ…”
Gân xanh nhẹ giật trên huyệt thái dương Văn Kinh, hận không thể lấy phân chuột bôi lên mặt hắn. Từ đâu ra mà hắn có cái suy nghĩ này, thật cho rằng mình là Lâm Đại Ngọc à, người ta dùng nước mắt trả nợ, hắn cũng dùng nước mắt trả nợ. Không phải chỉ là lúc vừa gặp mặt gọi hắn một tiếng thần tiên ca ca thôi sao, đây là một lời thành tiên tri sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-noi-xau-su-huynh/1335917/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.