Rời khỏi Nhiêu Mộc sơn trang, Văn Kinh vòng đường đến Cổ Kính Phái một chuyến.
Lý Thanh Nhiên của Hồng Phong Giáo là một tên trụy lạc thuộc thế gia tu tiên, Văn Kinh muốn kết giao với gã, thì cần có một chút đạo cụ. Thế là, cậu vội đi nhận thân với Lộ Chi Sơn.
Mấy hôm trước Lộ Chi Sơn phát cuồng bị đánh ngất xỉu, tuy được Quân Diễn Chi cứu khỏi, nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Sau Văn Kinh vì đại quy chết, tự chạy về Thanh Hư kiếm tông, vì thế đến hôm nay mới gặp mặt.
Văn Kinh giao bài tử đen kịt cho Lộ Chi Sơn, chậm rãi kể lại từng chút một trong mười mấy năm sinh sống với Lộ Vân Phi, đương nhiên, phần đoạt xác không nhắc tới, cũng không đề cập cảm xúc ái hận đan xen của Lộ Vân Phi dành cho Lộ Chi Sơn.
Lộ Chi Sơn cầm bài tử thuộc về Lộ gia, lúc nghe cái tên “Lộ Vân Phi” có hơi lúng túng, chìm vào trầm mặc thật lâu. Khi mở miệng lại, trong âm thanh có một chút bi ai: “Lúc tổ phụ con còn trẻ, ta xem nhẹ hắn, hại hắn phải bỏ nhà đi.”
Chính vì có áy náy với Lộ Vân Phi, nên Văn Kinh được lão nhân này giữ lại bên người, tỉ mỉ kể lại từng hành động cử chỉ của Lộ Vân Phi. Lộ Chi Sơn lặng lẽ lắng nghe, không nói gì nhiều, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Văn Kinh biết không thể lỡ mất thời cơ, nên nhân cơ hội thăm dò nghe ngóng chuyện Hằng Dương Cung năm đó.
“Con hỏi Hằng Dương Cung làm gì?”
“Lúc gia gia uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-noi-xau-su-huynh/1335899/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.