Văn Kinh khom người, cầm thẻ ngọc nói với đại quy: “Thẻ ngọc này ai đưa cho ngươi?”
Đại quy ngẩng ngơ nhìn cậu, rồi đột nhiên bò ra ngoài.
Văn Kinh đi theo đại quy ra cửa, từ xa thấy một nam tử trẻ tuổi đứng dưới cây tùng, đưa lưng về phía cậu nhìn ra xa. Văn Kinh ôm đại quy đi tới nói: “Du Tự, ngươi ở đây làm gì?”
“Đến giờ rồi, ta phải đi thôi.”
Văn Kinh cổ quái nhìn gã: “Ngươi muốn đi đâu?”
Du Tự nhàn nhạt cười, chỉ lên trên: “Đến nơi ta nên đi.”
Văn Kinh lãnh mắt nhìn gã: “Trên mây trắng?”
Du Tự cười: “Ta vốn có thể mang ngươi đi cùng, tiếc rằng ngươi không thể giết được Quân Diễn Chi, sau này có ngày gặp lại__ có lẽ mấy ngàn năm, cũng có lẽ mấy vạn năm, hoặc vĩnh viễn không gặp lại.”
“Ngươi có ý gì?”
Du Tự thở dài: “Không có ý gì. Hạ Linh, Đoàn Hiên, Mạc Thiếu Ngôn phát cuồng đều là do ta làm ra, ngay cả Quân Diễn Chi cũng không rõ đó là sao. Ảo cảnh ban kiếm, đại kết cục [Chúng Sinh Chi Kiếp] cũng là do ta cho ngươi, ngươi không cần nghĩ quá nhiều.”
Văn Kinh gấp gáp, mím chặt môi nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Là ngươi mang ta tới nơi này?”
Du Tự như có như không nhìn đại quy trong lòng Văn Kinh, như cười như không: “Cái này thì không phải là ta. Chẳng qua ngươi có thể đến đây, cũng có công lao của ta mà thôi. Chúc ngươi và Quân Diễn Chi trăm năm hảo hợp__ nếu ngươi còn có thể dỗ hắn trở về.”
Văn Kinh oán hận nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-noi-xau-su-huynh/1335897/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.