Theo sự chỉ dẫn của Quân Diễn Chi, Văn Kinh lặng lẽ đả tọa một đêm, không kiêu ngạo không nóng vội. Mãi đến sáng, trong khí hải đột nhiên có một luồng linh khí, cuồn cuộn như sóng, tầng tầng đẩy ra, tràn đầy trong thân thể, lại đột nhiên ngừng lại. Đợi mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mắt sáng rõ, thân thể nhẹ nhàng, như đến một cảnh giới mới.
Văn Kinh bước xuống giường, hồng quang đầy mặt: “Đa tạ sư huynh, đã tiến vào tầng mười một rồi.”
“Tốt lắm.” Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn cậu.
Hắn đã thay quần áo từ sớm, thanh sam bình thường, thon dài thẳng tắp, tóc đen như mực, một sợi dây màu xanh cột hai lọn tóc dài ra sau đầu, rõ ràng là cách ăn mặc mộc mạc trang nhã, nhưng lại thanh lãnh tuyệt trần, làm người ta chỉ nhìn đã cảm thán.
Văn Kinh buột miệng thốt ra: “Sư huynh thật là khí chất tự nhiên…”
“… Đệ thích là được.” Quân Diễn Chi ôn giọng nói, lại nhẹ rũ đầu: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”
Văn Kinh vội vàng thay y phục, dẫn đường cho hắn.
Nơi thi đấu của các phong là quảng trường trước Thanh Hư đại điện, mấy tháng trước đã xây dựng xong tám võ đài, xung quanh dùng linh thạch hạ kết giới.
Một trăm sáu mươi đệ tử tham gia thi đấu, có tám mươi đệ tử luyện khí, tám mươi đệ tử trúc cơ, mỗi bên có võ đài riêng.
Liễu Thiên Mạch đã đợi ở đó từ lâu, phân thẻ bài trong tay ra.
Trên thẻ bài có một con số, thi đấu các phong áp dụng cách rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dam-noi-xau-su-huynh/1335865/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.