Chương trước
Chương sau
Năm tháng lớp 12 của tôi chìm trong những buổi học thêm và các giây phút hồi tưởng. Ra Tết, lớp tôi bắt đầu lên kế hoạch chụp kỉ yếu, rất nhiều concept được đưa ra và kha khá cuộc tranh cãi xuất hiện. Tuy nhiên, sau tất cả chúng tôi cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời vào ngày chụp đó.

Chỉ tiếc rằng, trong bức ảnh của chúng tôi vào ngày kỉ yếu, Trang không thể trở về Việt Nam. Dường như tôi thấy bóng lưng Lâm Đặng trở nên cô đơn hơn khi nó ngắm nhìn mấy cặp đôi trong lớp chụp ảnh kỉ niệm. Phạm Trung Kiên cau mày nói với tôi:

"Lâm Đặng có vẻ đang cay lắm, nhìn nó như đang muốn nhảy bổ vào, đứng giữa mấy cặp đôi kia"

Tôi nhún vai, cười nắc nẻ.

...

Sau một thời gian suy nghĩ kĩ càng, tôi đã đưa ra quyết định vô cùng quan trọng, đó chính là:

"CÁCH LY BẢN THÂN KHỎI NGUYỄN GIA HUY TRONG VÒNG 4 THÁNG"

Vậy nên, trước khi chính thức bước vào thời điểm 100% lý trí và cảm xúc của tôi trao trọn cho học tập thì...

Tôi sẽ lên Hà Nội.

...

Một mình xách theo balo bước xuống ga Hà Nội.

Lần này tôi tới đây có hai mục đích: Một là, thăm quan Học viện Báo chí và Tuyên Truyền (AJC). Hai là, tạo bất ngờ cho Nguyễn Gia Huy.

Hôm nay, Gia Huy có ca học ở trường đến 12 giờ 30 phút. Hiện tại đang là 8 giờ, tôi sẽ bắt xe đến Báo chí trước, sau đó sẽ về Kiến Trúc, tiện thể rủ anh đi ăn trưa luôn. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng bắt xe ôm đến địa điểm mà bản thân dự định.

Đường Hà Nội vẫn làm tôi choáng ngợp, những làn đường to và rộng cùng toà nhà cao vút sát cạnh nhau, xe cộ đi lại cũng vô cùng đông đúc. Đặc biệt trên con đường Xuân Thuỷ, nơi hội tụ hẳn ba trường đại học: Đại học Quốc Gia Hà Nội, Trường Đại học Sư Phạm và Học viện Báo Chí lại càng nhộn nhịp sinh viên hơn bao giờ hết.

Khi xe dừng lại trước cổng trường, mang theo tâm trang háo hức, tôi xuống xe và trả tiền cho lái xe như thoả thuận ban đầu. Tuy nhiên, ông lái xe lại nhìn tôi cau mày, nói:

"Thoả thuận ban đầu 50k là vì tôi định chở đường gần nhưng mà đường đó sợ tắc nên tôi đi đường vòng, thoáng hơn, đến nơi nhanh hơn"

Tôi bắt đầu thấy có "điềm". Sau đó, ông xe ôm tiếp tục nói:

"Đi như thế tốn xăng hơn, nên phí xe là 70k"

Vãi chưởng.

Tăng giá gì mà ghê thế? Chặt chém đến như vậy luôn à? Mặc dù tôi từng nghe qua mấy vụ đi xe ôm như vậy rồi nhưng không ngờ...

"Nhưng bác ơi! Rõ ràng trước khi cháu lên xe, cháu và bác đều đã chốt là 50k, bác lúc đó cũng đâu nói với cháu là định đi đường nào"

Lập tức, sắc mặt ông xe ôm tối sầm lại, ông ta quắc mắt nhìn tôi đe doạ:

"Cái gì đây? Con bé này, giờ mày có trả tiền không? Mày không trả tiền tao la lên khắp chỗ này đấy! Tính ăn quỵt à?"

"Đưa 70k đây đừng để tao nói nhiều!"- Ông ta quát lên.

Do không muốn dây dưa lằng nhằng, lại cũng một thân một mình nên tôi đành nhịn, tính lấy ví trong balo ra. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh tôi:

"Này! Sao đến sinh viên đi học mà ông chú cũng bắt nạt thế?"

Đó là giọng nữ, có phần hơi trầm. Tóc của cô gái này cắt tém, ngắn như con trai, kết hợp với phong cách ăn mặc áo phông, quần suông, nguyên một cây đen. Nếu như chị ấy không lên tiếng, có khi tôi tưởng rằng đây là con trai. Chị đứng cạnh tôi, nhìn thoáng qua tôi rồi hỏi:

"Giá em chốt với chú này là 50k đúng không?"

Tôi gật đầu.

Chị gái lấy tờ tiền 50k trên tay tôi đưa cho ông xe ôm:

"Giờ em cháu hết tiền rồi chỉ còn 50k này thôi, cháu cũng không mang ví đâu. Chú lấy thì lấy không lấy thì cháu cũng chịu đấy!"

Ông xe ôm tức tối ra mặt, còn lầm bầm đe doạ mấy tiếng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy tờ 50k và rời đi...

Tôi ngưỡng mộ nhìn người vừa giúp đỡ mình.

"Em cảm ơn ạ!"

Chị gái kia cũng quay lại mỉm cười, còn thân thiện hỏi han:

"Em cũng là sinh viên Báo Chí à? Cùng trường giúp nhau ấy mà!"

"Em chưa phải sinh viên Báo Chí ạ! Đây là mục tiêu cho kì thi đại học của em!"- Tôi nói một cách chắc chắn và kiên quyết.

Ánh mắt chị gái kia nhìn tôi càng lộ rõ cảm xúc vui vẻ, chị gái vỗ nhẹ vào vai tôi cổ vũ:

"Tốt lắm! Có mục tiêu rõ ràng như vậy là được! Hôm nay đến chắc là muốn tham quan trường đúng không? Đi nào, chị dẫn em đi!"

Vừa đi, chị gái vừa giới thiệu bản thân tên là Lan, sinh viên năm 3 ngành Truyền thông đại chúng. Chị dẫn tôi đi dạo xung quanh khuôn viên và các dãy phòng trong trường. Nhìn thấy cuộc sống sinh viên đại học, được tự do mặc quần áo và thể hiện cá tính càng khiến tôi mong đợi ngày tôi thật sự trở thành sinh viên tại đây.

Tôi và chị Lan đã chụp với nhau vài bức ảnh làm kỉ niệm khi kết thúc buổi thăm quan cũng đã là 11 giờ hơn. Đã đến lúc tôi ghé qua trường Đại học Kiến Trúc, tôi đành tạm biệt chị Lan. Chị ấy còn giúp tôi đặt xe qua ứng dụng để tránh bị đổi giá tiền như vừa rồi.

Chị chúc tôi thi đại học tốt trước khi chúng tôi chính thức tạm biệt.

Sau buổi thăm quan này, nguyện vọng đầu tiên cho kì thi đại học của tôi càng chắc chắn hơn.

...

11 giờ 45 tôi đã có mặt ở cổng của Đại học Kiến Trúc.

Có lẽ do giờ tan tầm nên khi đến nơi, phía ngoài cổng trường trở nên rất đông đúc và tấp nập. Trong khuôn viên của Kiến Trúc có một quán cafe nhỏ xinh, tôi quyết định ngồi ở đó và đợi đến khi Nguyễn Gia Huy tan.

Đương nhiên tôi đã âm thầm thám thính, dò hỏi phòng học của anh trước khi đến đây. Khi đồng hồ điểm 12 giờ 15 phút, dựa vào sự chỉ dẫn của các sinh viên tôi gặp trong quán cafe, tôi đã tìm ra anh rất nhanh. Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên. Tôi đứng ở cửa sau phòng học và tìm kiếm bóng hình của Gia Huy. A! Anh kia rồi! Ngồi bàn thứ ba, dãy ngoài.

Tôi đang định bước đến gần cho anh một bất ngờ thì tôi chợt thấy một chị gái có khuôn mặt thanh tú, tóc cắt layer đã xuất hiện ngay cạnh anh. Nguyễn Gia Huy cũng rất vui vẻ nói chuyện với chị ấy. Đột nhiên, kí ức về giọng nói của nữ giới trong buổi video call với Gia Huy chợt ùa về. Suy nghĩ của tôi trở nên ngưng đọng và hỗn loạn. Sự khó chịu vô lý khi thấy có người khác giới tiếp xúc với anh, đây là cảm giác ghen sao?

Tôi không thích chút nào, cảm giác này khiến tôi trở nên nhút nhát hơn, tôi không bước vào phòng học nữa mà quay đầu rời đi. Tôi bước những bước vô định trên sân trường đại học.

Bây giờ tôi nên làm gì và đi đâu đây?

Có nên về Hải Phòng luôn không nhỉ?

"Ối!"

Vì vừa đi vừa cúi đầu nên tôi vô tình va phải vào người nọ. Anh ta tò mò quan sát tôi khi tôi ngẩng mặt lên.

"Tôi xin lỗi"- Tôi vội nói.

"Ơ... à... không sao"- Anh ta lắp bắp, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, không thoải mái tí nào -"Em đang học khoa nào thế? Anh là Tuấn, anh học khoa Kiến Trúc, anh có thể... xin kết bạn facebook với em không?"

???

Hả?

Nhưng chưa kịp để tôi nói, có người đã đặt tay lên vai tôi từ phía sau, lôi tôi vào lòng. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt này, chẳng cần quay lại tôi cũng biết là ai. Nguyễn Gia Huy không vui mà cất giọng:

"Không cần đâu Tuấn, mày kết bạn facebook với người yêu em ấy rồi!"

Tuấn có vẻ bất ngờ, anh ta tròn mắt nhìn "người yêu" của tôi, thốt lên:

"Vãi chưởng, hoá ra đây là bạn gái đang học cấp 3 mà mày nói đợt trước á?"

"Ừ, sao?"- Nguyễn Gia Huy đưa ánh mắt dò xét về phía người trước mặt.

Tuấn trái lại đã thả lỏng gương mặt, còn nở nụ cười lộ nét tinh ranh mà nói:

"Hoá ra là thế, hôm nay gặp mới biết, tại sao mày phải bám người yêu như thế!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.