Giữa tháng 4, trời tối muộn nên lúc tôi gặp Bình vẫn còn ánh nắng nhàn nhạt. Chúng tôi quyết định gọi 2 cốc sâm dứa và 20k xiên rồi ngồi xuống một góc trên vỉa hẻ. Có lẽ hôm nay tâm trạng Bình tốt, từ lúc gặp tôi nó cứ cười mãi. Thấy vậy, tôi bèn trêu trọc:
"Vui lắm hả? Đạt giải cao như vậy mà khao bạn có mỗi chầu xiên bẩn này là hơi thiếu sót nhé!"
Bình khoác tay tôi thân thiết, mái tóc mềm mại xoăn xoăn của nó ngả xuống vai tôi.
"Ôi Dâu thân yêu! Vậy mày muốn gì để tao trả ơn đây??? Xem phim không?"
Tôi phì cười. Bình hào hứng nói thêm:
"Phim kinh dị nhé?"
Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi lập tức biến mất.
Nhìn thấy biểu cảm biến đổi của tôi, Bình phá lên cười. Tôi công nhận tôi là một đứa nhát gan, không hề phù hợp với những bộ phim kinh dị hay trinh thám tí nào.
Hồi bé, Nguyễn Gia Huy rủ tôi xem một tập của Conan, kết quả tối đó tôi lo lắng đến mức không ngủ được phải chạy sang phòng bố mẹ mới yên giấc. Lớn hơn tí nữa, đọc được truyện Conan rồi, tôi mới có gan đi xem phim kinh dị với bạn bè. Nhưng mọi thứ không khả quan hơn là mấy! Mặc kệ tiếng than thở của đám bạn, cho rằng bộ phim kinh dị này quá nhạt nhẽo, chẳng thể doạ sợ đứa nào, thì tôi - Vũ Hoàng Ngọc Anh, một tuần sau vẫn nhớ về hình ảnh con ma trong bồn tắm, âm thầm sợ hãi.
Tôi và Bình vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-cham-soc-bong-hong-nha-ben-/3578972/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.