Vào giờ ra chơi, sau hai ngày không thấy mặt thì Nguyễn Gia Huy đã xuất hiện ngoài hành lang lớp tôi. Anh lười biếng chống tay lên cằm chờ đợi, ánh mắt có phần mệt mỏi. Đặng Quang Lâm đi từ cửa lớp vào, gọi: 
"Ngọc Anh, không ra à? Ổng đang đợi mày đấy" 
Tôi cất gọn sách vở vào hộc bàn. Lòng có chút rối loạn. Cảm giác nhộn nhạo suốt hai ngày vừa qua khiến tôi khó xử, lại không nghĩ được nên hỏi Nguyễn Gia Huy như thế nào cho hợp lí về bài đăng trên facebook kia. Cuối cùng tôi cũng phải đứng dậy, cất bước ra khỏi lớp. 
Thấy tôi, Gia Huy nở nụ cười thoải mái, hai mắt híp lại thành đường chỉ trông khá dễ thương. 
"Có vụ gì đấy?" 
Tôi lạnh lùng hỏi. 
"Hai ngày không gặp anh mà mày như thế à?"- Gia Huy bày ra bộ mặt giận dỗi, đầu tựa vào bức tường đằng sau. Mắt anh dán chặt vào tôi, quan sát lâu đến mức mặt tôi cảm thấy nóng bừng, chẳng dám nhìn lên mà ấp úng hỏi: 
"Sao ông cứ nhìn chằm chằm tôi thế?" 
Nguyễn Gia Huy im lặng một lúc khiến tôi còn tưởng ổng chưa nghe được câu hỏi. Mãi sau, Gia Huy mới cất tiếng, giọng có phần khàn khàn: 
"Tại nhớ Dâu" 
Tôi sững cả người lại. 
Tim đập liên hồi và má thì nóng ran dù thời tiết đông giá. Nguyễn Gia Huy tiến lại gần, cởi áo khoác đồng phục của mình rồi choàng lên người tôi. Hơi ấm cùng mùi bạc hà bao trọn lấy thế giới xung quanh, nhẹ nhàng đùa nghịch trái tim 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-cham-soc-bong-hong-nha-ben-/3578957/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.