Đoạn ghi âm với giọng nói của Nguyễn Vũ được bật lên tại nhà ăn Bách Khoa. Khuôn mặt Trịnh Hải Vy tái dần đều theo từng câu chữ. 
Chẳng đợi đoạn băng chạy hết, Nguyễn Vũ đã xông vào túm lấy cổ áo sơ mi của tôi, hùng hổ nói: 
"Mày muốn gì?" 
"Hoặc là mày xin lỗi Ngọc Anh tại đây"- Tôi đẩy tay thằng Vũ ra, bổ sung - "Hoặc là mày thấy thông tin này được gửi lên ban giám hiệu" 
Nguyễn Vũ nhìn tôi cay cú, nó hít một hơi thật sâu rồi khó khăn bỏ cái tay đang nắm cổ áo tôi ra, lùi lại vài bước. 
Nét mặt của Trịnh Hải Vy thì khỏi nói, đen xì như cái đít nồi, cơ thể yếu đuối có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào. 
Cuối cùng, chất giọng ngang phè phè của Nguyễn Vũ vang lên: 
"Bạn Vũ Hoàng Ngọc Anh!" 
Tôi biết thừa nó chẳng có tí hối lỗi nào, ánh mắt Vũ như đang cố nhẫn nhịn mà hạ mình nói: 
"Tôi xin lỗi, được chưa?" 
Hàng loạt tiếng "ồ" vang lên trong nhà ăn. Mặt Nguyễn Vũ đỏ ửng, tôi thấy đường gân cổ nó đang căng lên. Nhưng đương nhiên là thế vẫn đếch đủ với tôi. Nó thực sự ngây thơ cho rằng chỉ cần "xin lỗi" là xong à? 
Trịnh Hải Vy có lẽ do quá bẽ mặt mà cầm túi của mình chạy khỏi nhà ăn, không thèm ngoái đầu. Nguyễn Vũ yên lặng ở lại, bộ dạng chịu đựng. 
Dâu khẽ nheo đôi mắt trong veo như đang khó chịu lắm. Sau đó, nó tiến đến gần Nguyễn Vũ: 
"Lời xin lỗi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-cham-soc-bong-hong-nha-ben-/3578955/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.