Dung An Trúc đang ngủ say, bị người nào đó như hổ đói vồ mồi nhào đến, thiếu chút nữa gãy luôn thắt lưng. Duỗi chân đuổi người đi, lại bị người ta một phen ôm vào trong ngực.
Tiêu Luân hắc hắc cười. “Bảo bối, nhớ tôi không?”
“Nhớ muốn chết”. Dung An Trúc còn đang buồn ngủ, mông lung trả lời.
“Đến, cho đại gia hôn một cái!” Tiêu Luân ầm ĩ không cho người ta ngủ, ở trong phòng tối om bắt đầu sờ soạng hôn xuống.
“Sshhh!” Dung An Trúc hít vào một hơi.
Phát hiện không đúng, Tiêu Luân lập tức mở đèn, nhìn đến rõ ràng một bên mắt đen tím của Dung An Trúc.
Sắc mặt lập tức trầm xuống. “Ai làm?”
“Không liên quan đến Tiêu gia”. Dung An Trúc lấy tay che bớt ánh đèn.
“Là ai?” Tiêu Luân truy hỏi.
“Đại gia, tiểu nhân đây đã hai ngày một đêm không ngủ, có thể để đến ngày mai rồi bức cung được không?” Dung An Trúc nhắm mắt lầu bầu.
Tiêu Luân đau lòng tắt đèn, chính mình đi rửa mặt rồi mới trở về trên giường, ôm lấy nam nhân đã ngủ say.
Giữa trưa ngày hôm sau, Dung An Trúc vừa tỉnh dậy đã thấy cái mặt trầm tư của Tiêu Luân.
Sờ sờ cằm hắn, Dung An Trúc lại gần hôn một cái. “Đi SZ thuận lợi không?”
“Thuận lợi”. Tiêu Luân vươn tay chọt chọt tròng mắt xanh đen của y. “Tôi còn đang chờ đấy, đây là xảy ra chuyện gì?”
Dung An Trúc đau đến rụt người. “Bị người đánh”.
“Ai?”
“Lâm Tường Thiên, công ty gỗ Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460177/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.