Chạng vạng, Tiêu Luân tỉnh dậy, lại là bộ dáng sinh long hoạt hổ, cơm tối ăn xong liền lăn đến giường, biến thành ăn Dung An Trúc. Nghĩ đến thời gian trước cùng thời gian kế tiếp đều không được làm, Dung An Trúc cũng liền phối hợp với hắn, động tác yêu cầu độ khó cao cũng làm, cuối cùng chỉ có thể ôm thắt lưng đem Tiêu Luân đá xuống giường.
“Này, dùng xong rồi ném a!” Tiêu Luân từ dưới đất bò lên trên giường, cười hì hì ôm y.
Dung An Trúc vỗ vỗ mặt hắn. “Nháo đủ chưa? Xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi, mai cậu còn phải đi công tác”.
Tiêu Luân thoả mãn ôm người kia nằm xuống. “Gần đây bên cậu thế nào?”
“Cậu ở phía trước trải đường sẵn rồi, tôi còn có thể thế nào?” Dung An Trúc nói.
Tiêu Luân khi mới trở lại Tiêu gia đã lập tức cùng lão gia tử đặt ra ba quy ước, thứ nhất không được động đến Dung An Trúc cùng Khao Trúc Văn Hoá, thứ hai thứ ba còn chưa nghĩ ra. Cho nên Khao Trúc không có sức ép từ Tiêu gia, việc làm ăn thông thuận hơn rất nhiều.
“Sao lại không thế nào”. Tiêu Luân nói. “Lão gia tử cũng không phải nói là làm đâu, mấy cái chuyện lật lọng là ông ấy giỏi nhất. Chẳng qua hiện tại đang bận chỉnh tôi thôi, cho nên cậu nhân lúc rảnh rỗi, việc gì nên làm thì làm mau đi”.
“Muốn chỉnh cậu còn cần đích thân ông ấy ra tay hả”. Dung An Trúc cười nói.
“Không cần, ai….” Tiêu Luân thở dài.
Tiêu Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460173/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.