Văn phòng tổng tài vốn có hai người dùng, hiện tại một người đi rồi, cho dù đồ đạc của hắn cơ bản vẫn còn ở đây, nhưng vẫn cảm thấy có chút trống trải. Dung An Trúc nhìn vị trí vốn dĩ thuộc về Tiêu Luân, trên mặt mang theo biểu tình nghiền ngẫm.
Không nghĩ lại có điểm hoài niệm.
Cùng tưởng niệm.
Khoảng cách hoặc thời gian là sát thủ của tình yêu, mà khoảng cách cùng với thời gian là sát thủ lớn nhất của tình yêu.
Y cũng không phải quá tự tin, tỷ như Tiêu Luân không có y thì sẽ không sống nổi. Nếu Tiêu Luân rời đi, hoặc là trở về vòng tròn lớn luẩn quẩn kia, gặp một người khác, hắn cảm thấy đó là người tốt, thì y cũng không còn cách nào.
Y cũng không phải không có Tiêu Luân thì không sống được.
Ngày đó y cùng phương trượng nói, ba phần vì người, bảy phần vì mình. Phương trượng hỏi y sao lại vì người, y nghĩ nghĩ, chỉ nói chung quy vì người cũng là vì mình.
Nhưng y cũng không phải hoà thượng, phải gạt bỏ tham sân si. (tham lam – tức giận – si mê/ngu tối).
Phương trượng nói với y, y có thể ở chốn hồng trần bị ba nghìn tia phiền não quấn quanh, đó cũng là chuyện tốt. Trong chùa dưỡng dục y, không phải trói buộc y, lòng người ai cũng không thể trói buộc.
Nhưng có một thời gian, y cảm thấy chính mình đã bị Tiêu Luân trói buộc.
Giả sử đời này không có Tiêu Luân, có lẽ y sẽ tiếp tục cuộc sống tản mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460169/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.