Tiêu Luân đổi một phòng làm việc mới, cùng một chỗ với Dung An Trúc, còn ngăn thêm một căn phòng nhỏ để thuận tiện nghỉ ngơi. Cũng không phải trường kỳ ở lại công ty, chính là có đôi khi muộn quá cũng ngại về nhà.
Đương nhiên bọn họ tăng ca thì tăng ca, cũng không bắt ép nhân viên phải tăng ca theo.
Một lần Dương phó tổng không cẩn thận tăng ca xong thì thời gian đã có chút muộn, thấy đèn trong văn phòng tổng tài còn sáng liền muốn đem báo cáo nộp lên. Sau khi cửa mở, chỉ thấy Tiêu Luân mặc độc chiếc quần âu, cúc còn chưa cài, đang trừng mắt nhìn mình.
Dương phó tổng mỉm cười nói. “Tiêu tổng ngày mai gặp”.
Đúng vậy, văn phòng tổng tài, lúc nào cũng tràn ngập một loại hương diễm kích thích. Tuy rằng Dương phó tổng tuyệt đối không có gan tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong.
Về sau, Dương phó tổng mỗi ngày đúng giờ tan ca bỏ của chạy lấy người, một giây cũng không chậm trễ. Hơn nữa hắn còn ban tử lệnh đối với cấp dưới trực tiếp của mình, không thể ở lại công ty quá sáu rưỡi.
Sinh nhật hai mươi chín tuổi của Tiêu Luân, hắn trở về Tiêu gia, còn dẫn theo Dung An Trúc.
Khi Tiêu Luân nắm tay Dung An Trúc nghênh ngang đi qua cửa Tiêu gia, tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay.
Tiêu lão gia tử ngồi trên chiếc ghế gỗ lim ở đại sảnh, một bên uống trà một bên chậm rì rì hỏi. “Về rồi?”
“Ông nội gọi về, sao con dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cuu-sinh-tinh/2460152/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.