Chương trước
Chương sau
Edit: jen

"Thế giới này không phải không trắng thì là đen, cũng không chỉ có yêu ghét, còn có niềm luyến tiếc không thể phủ nhận của em."

Bài hát kết phim lặng lẽ vang lên, sau đoạn credit, một dòng phụ đề lớn hiện lên ————— Nguyện người có tình ắt thành quyến thuộc.

Lông mi Khương Dao run run, thuận thế dựa vào lòng Quý Nhược Thừa.

Tay cô vẫn nhẹ nhàng đặt lên ngực Quý Nhược Thừa, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và từng nhịp hô hấp phập phồng của anh.

Dù biết lần gặp mặt này rất ngắn, hết bộ phim này, hết đêm nay, Quý Nhược Thừa phải rời đi, cô cũng phải tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Nhưng ít nhất ở trong rạp chiếu phim này, cô cảm thấy trái tim luôn trăn trở của mình cuối cùng cũng được thoải mái.

Quý Nhược Thừa là người không dễ bị kích thích, anh lý trí giống như nghề nghiệp của anh vậy, nhưng anh vẫn cố gắng bày tỏ chân thành để cô có thể cảm nhận được, chạm đến được.

Khương Dao thì thầm: "Quý Nhược Thừa, em vĩnh viễn không muốn rời xa anh, trừ khi em xuống tóc, xuất gia làm ni cô."

Quý Nhược Thừa ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, xem như đáp lại lời hứa của cô.

Một lúc sau, có lẽ anh cảm thấy chưa đủ, liền nói thêm: "Đến lúc đó nhớ đăng Weibo nhé."

Khương Dao cười cười, dùng ngón tay vuốt nhẹ ngực Quý Nhược Thừa: "Hiện tại em đăng Weibo thì không thể đọc bình luận được."

Quý Nhược Thừa nâng mũ của cô lên, ôn nhu nói: "Vậy đừng đọc, dù sao đều không phải sự thật."

Khương Dao buột miệng nói: "Sao anh biết bình luận..." Cô không nói hết câu, nén cười, chớp chớp mắt, tinh nghịch nhìn Quý Nhược Thừa.

Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

Weibo của cô công khai, các bạn cùng lớp từ nhỏ đến lớn của cô về cơ bản đều nằm trong danh sách theo dõi của cô.

Ai cũng có thể xem, Quý Nhược Thừa đương nhiên cũng có thể.

Quý Nhược Thừa mím môi, đáy mắt mang theo ý cười, cúi đầu cọ mũi cô, sau đó giơ điện thoại về phía cô: "Muốn theo dõi anh hả?"

Khương Dao cắn môi dưới với vẻ mặt khó tin.

Cô chậm rãi đưa tay ra, dè dặt nhận lấy điện thoại từ tay Quý Nhược Thừa.

Điện thoại của anh không có mật khẩu, khi màn hình sáng lên có thể nhìn thấy hàng loạt ứng dụng mà cô không hiểu, cũng không biết dùng.

Nhưng Weibo, cô liếc mắt là thấy.

Cô thăm dò liếc nhìn Quý Nhược Thừa, Quý Nhược Thừa cũng không phản đối cô mở lên.

Tường nhà anh trống trơn, chưa đăng tin nào, phần giới thiệu cũng chỉ có một dòng không thể đơn giản hơn.

@ruocheng Quý: Giáo sư Khoa Vật lý Đại học T.

Danh sách theo dõi chỉ lác đác vài người, một số nhà vật lý nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng cái tên đầu tiên đặc biệt nổi bật, summer Khương.

Cô thậm chí còn không biết Quý Nhược Thừa theo dõi cô từ lúc nào.

Tuy cô là một tiểu trong suốt nhưng cũng có mấy chục nghìn fan, Phùng Liên cũng mua fan ảo cho cô, vốn dĩ cô không có thời gian xem từng cái ID.

"Anh......"

Khương Dao tò mò mở lịch sử lượt thích của anh.

Quý Nhược Thừa hầu như thích mỗi bài đăng Weibo của cô, anh biết con đường cô đã đi mấy năm qua, bất kể là thương tâm hay vui vẻ, anh đều biết.

"Không muốn theo dõi anh?" Quý Nhược Thừa ngồi thẳng lên, ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ.

Thật ra trong lòng anh biết Khương Dao rất không tự tin về mối quan hệ của bọn họ.

Dù sao mấy năm nay đều là Khương Dao theo đuổi anh từ một phía, anh hiếm khi đáp lại.

Người đại diện kia thật sự quan tâm Khương Dao như một đứa nhỏ, không muốn để Khương Dao chịu ấm ức gì.

Anh ta đau lòng, anh ta muốn Khương Dao yêu đương thoải mái một chút.

"Em đột nhiên thấy thầy Quý có rất nhiều điểm để khám phá." Khương Dao ý tứ trả điện thoại cho Quý Nhược Thừa, ánh mắt sáng ngời hơn khi nãy.

Quý Nhược Thừa khẽ gật đầu một cái: "Có thể."

Nhân lúc không gian mờ mịt, Khương Dao lén lút đưa ngón út vào trong áo Quý Nhược Thừa, nhẹ nhàng bắt lấy nút áo của anh: "Ví dụ như..."

Quý Nhược Thừa một phát bắt được tay cô, rút ra khỏi nút áo, anh híp mắt cảnh cáo: "Nghĩ gì đấy?"

Khương Dao liếm khóe môi, cười không nói gì.

Tối hôm đó, hai người đi ăn lẩu, ăn no xong, Quý Nhược Thừa nghỉ ngơi trong phòng Khương Dao một lúc, sau đó lên xe về Đế Đô.

Tiễn anh xong, Khương Dao cứ mở to mắt, ngủ không yên.  

Cô cẩn thận nhớ lại từng chi tiết hôm nay, cảm thấy những bong bóng màu hồng phấn đều được bọc đường, sắp ngọt chết cô luôn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đăng nhập Weibo.

Đã mười hai giờ rồi, chắc không có ai biết đâu.

Cô chụp màn hình danh sách theo dõi của mình, sau đó bắt đầu xóa từ người đầu tiên, hơn một trăm người bạn, cô xóa hết chỉ mất năm phút.

Nhìn danh sách theo dõi trống không, cô vui vẻ tìm kiếm tài khoản Weibo của Quý Nhược Thừa, sau đó bấm theo dõi, để anh là người đầu tiên.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, để cô tùy hứng một lần, Quý Nhược Thừa đặc biệt, Quý Nhược Thừa là người đầu tiên.

Sau đó cô mở ảnh chụp màn hình, chuẩn bị theo dõi lại những người khác.

Đột nhiên có người gọi tới, làm gián đoạn hành động của cô.

Khương Dao ngồi dậy, nói: "Liễu Ức Nhất?"

"Tớ còn tưởng cậu sẽ không bắt máy." Đối phương cười, hình như đang hút thuốc.

"Sao tớ lại không bắt máy, cậu sao vậy?"

"Tớ có sao đâu, giải thích với cậu một chút, tớ với Chu Duy Chiếu không phải mối quan hệ mà cậu nghĩ."

Khương Dao có thể tưởng tượng dáng vẻ Liễu Ức Nhất kẹp điếu thuốc tựa trên ban công nhả khói.

"Liễu Ức Nhất, xung quanh Chu Duy Chiếu rất loạn, không ít võng hồng* đều có quan hệ với hắn ta." Cô vẫn quyết định nhắc nhở một câu.

*võng hồng: người nổi tiếng trên mạng, kiểu tiktoker á

Từ lần trước đụng phải Liễu Ức Nhất và Chu Duy Chiếu, cô lại kéo Phùng Liên tám ít chuyện, so với tưởng tượng của cô còn khó chấp nhận hơn.

Cô thấy người này quả thật không có trái tim, cũng sẽ không bỏ tâm sức với bất kỳ ai.

Cưỡi ngựa xem hoa nói không sai chính là loại phú nhị đại* này.

*Phú nhị đại: chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi

"Nói có lý, chờ hết đêm nay, tớ cũng muốn chấm dứt hợp đồng." Liễu Ức Nhất vứt điếu thuốc vào thùng rác, khẽ ho khan hai tiếng.

"Cậu muốn chấm dứt hợp đồng?"

Khương Dao còn hơi mừng, "Vậy cậu có thể đến Tinh Diệu, ba tớ nhất định sẽ lăng xê cậu thiệt tốt."

Liễu Ức Nhất cũng không mấy hứng thú với việc tìm công ty mới nào: "Nói sau đi, tớ cũng muốn nhắc nhở cậu, hợp đồng của Trương Trọng Tuân sắp đến hạn, có mấy công ty muốn cướp anh ta, Chu Duy Chiếu cũng muốn."

"Ồ......"

Lúc này Khương Dao còn không nghĩ ra, Trương Trọng Tuân có chấm dứt hợp đồng hay không thì liên quan gì đến cô.

Sau khi buông điện thoại xuống, cô tạm thời quên chuyện Weibo, thay vào đó lại cân nhắc lời Liễu Ức Nhất nói.

Cái gì mà hết đêm nay sẽ chấm dứt hợp đồng? Đêm nay có thể có chuyện gì?

Cách khách sạn Paramount Đế Đô mấy trăm km, màn hình hiện lên mấy dáng hình duyên dáng đang ca hát nhảy múa, xé rách màn đêm tĩnh lặng.

Liễu Ức Nhất hít sâu một hơi, uống mấy ngụm trà đá để trôi mùi khói thuốc.

Trà đá hơi lạnh, lạnh xuống tận bụng cô ấy.

Cô ấy tùy ý ném chai rượu vào thùng rác, lưỡi liếm đôi môi ngọt ngào, đẩy cửa bằng một tay, bình tĩnh nói với căn phòng hỗn độn: "Chu Duy Chiếu, mẹ anh bảo tôi đến đón anh."

Chu Duy Chiếu ngồi dậy từ trên người cô võng hồng, thân trên để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc đẹp mắt.

Thấy Liễu Ức Nhất, vẻ mặt mất kiên nhẫn của hắn dịu đi, rầm rì: "Bà ấy chỉ biết tìm em."

"Tìm tôi có ích sao?" Liễu Ức Nhất dựa lên cửa, có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc bên trong.

"Cái gì?" Chu Duy Chiếu không nghe rõ, giọng cô nói quá nhỏ.

"Mẹ anh kêu anh bớt làm loạn ở bên ngoài, mau đi thôi." Liễu Ức Nhất nhìn xuống đất, không muốn nhìn thấy cảnh hỗn tạp trong phòng.

Cô võng hồng kia mặc quần áo vào, giọng điệu kỳ quái: "Tôi có quen cô phải không, cô là nghệ sĩ, tên gì ấy nhỉ?"

Liễu Ức Nhất không ngước mắt lên mà quay người đi ra ngoài.

Chu Duy Chiếu túm lấy áo khoác lông, nhảy từ trên ghế sofa xuống, bước nhanh đuổi kịp, giữ chặt cánh tay cô ấy: "Em đi nhanh thế làm gì."

"Đừng chạm vào tôi!" Liễu Ức Nhất hất mạnh tay Chu Duy Chiếu, nhíu mày khó chịu.

Bầu không khí cứng ngắc trong giây lát, cô ấy liền ý thức được phản ứng của mình hơi quá đáng.

Chu Duy Chiếu cười như không cười: "Không phải là em ghen rồi chứ?"

Liễu Ức Nhất ngước mắt nhìn hắn, con người trong suốt trong đôi mắt tối đen không lộ chút cảm xúc nào.

Ngay cả trong cảnh tượng ngợp trong vàng son này, cô ấy vẫn như trước, trông như một cô tiên nhỏ không nhiễm bụi trần.

Sự tương phản mạnh mẽ khiến Chu Duy Chiếu hơi choáng.

Liễu Ức Nhất mấp máy môi: "Ăn giấm của anh thì tôi sớm đã chua chết rồi."

Chu Duy Chiếu khoác vai cô ấy, hài lòng nói: "Bọn họ đều là gặp dịp thì chơi, không có ai đẹp hơn em đâu."

Liễu Ức Nhất đương nhiên sẽ không tin, chắc hắn ta cũng nói vậy mấy người phụ nữ khác.

Miệng lưỡi trơn tru, không có tí chân thành nào.

Khi nãy nói cho Khương Dao biết bí mật kinh doanh, cô ấy còn hơi áy náy, nhưng bây giờ nửa phần áy náy cũng không có.

Tuyết rơi rồi.

Giày cao gót dẫm lên tuyết vang lên tiếng kẽo kẹt, giống như một chiếc bánh quy dễ bị nghiền nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.