Editor: Lăng
Cả buổi chiều, Giang Liễu Y không vào phòng piano lần nào nữa, cô ngồi trên sofa phòng khách xem TV, ngắm nghía điều khiển một lúc lâu, vừa quay đầu thì thấy Tống Tiễn đang xem máy tính.
Cô không nhịn được, bèn hỏi: "Tiễn làm việc à?"
Tống Tiễn ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu: "Không phải."
Giang Liễu Y gật đầu, lúc đi rót nước thì nhìn thấy màn hình của cô ấy, là giới thiệu của một số bệnh viện, cô cũng không nói gì. Rót hai ly nước ấm, đưa cho Tống Tiễn một ly, cuối cùng lại tiếp tục ngồi trên sofa, chỉ là không hề nghĩ đến việc xem TV nữa.
Tầm ba, bốn giờ chiều, cô đứng dậy nói: "Em đi siêu thị một chuyến, Tiễn đi không?"
Tống Tiễn ngẩng đầu, suy nghĩ vài giây rồi đóng máy tính, xách túi nói: "Cùng đi đi."
Giang Liễu Y và cô ấy vào thang máy, cô hỏi: "Tiễn nói chuyện với sư tỷ chưa?"
Tống Tiễn gật đầu: "Nói rồi."
Giang Liễu Y nói: "Còn nhớ hôm chúng ta đi công viên không?"
Tống Tiễn nhìn qua, nhìn góc nghiêng của Giang Liễu Y, ánh đèn chiếu lên mặt cô ấy, trắng nõn trong suốt, cô nói: "Nhớ chứ."
"Hôm đó em thấy sư tỷ của Tiễn đó." Giang Liễu Y không giấu giếm, nói đúng sự thật: "Hình như chị ấy đang vẽ tranh."
Tống Tiễn rơi vào hồi ức ức, nhẹ giọng nói: "Chị ấy vẫn luôn rất thích vẽ tranh ở công viên."
Văn Nhân Du không giống cô, cô thích yên tĩnh, còn Văn Nhân Du lại thiên về không khí náo nhiệt. Chị ấy nói phải nghe hoan thanh tiếu ngữ, ngắm nhìn bách thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cung-biet-co-ay-yeu-toi/470213/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.