Sắc trời đã ngả về tối. Chiếc xe lướt đi vun vút, ánh đènđường sáng rực lướt qua, chiếu lên khuôn mặt điển trai đang ngồi trongxe, khiến cho sắc mặt trở nên bừng sáng một cách bất định. Dung Nham mím chặt môi, tối ngày hôm qua, cũng vào thời gian này, anh đang ôm côtrong lòng, mặc cho cô ngủ ngon lành, một cảm giác ấm áp không thể nóithành lời ngập tràn trong lồng ngực. Khi ấy anh thầm nghĩ, chỉ cần đượcnhư thế này cho đến mãi mãi sau này thì thật tuyệt biết bao. Mãi mãi vềsau... Khóe môi Dung Nham hiện lên một nụ cười chua chat, từ khi nào anh đã trở thành một kẻ ấu trĩ đến đáng chết như vậy chứ?
Về đến nhà, Dung Nham không kiềm chế được bản thân, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa. Diệp Mộc cũng vừa về đến nơi, đang ngồi ở hành lang dẫn vàophòng khách, vừa thay xong giày nhưng vẫn chưa đứng lên, ngồi ngẩn ra,không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Tiếng mở cửa làm cô giật mình, trònmắt. Ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng Dung Nham ngay lập tức bị ánhmắt long lanh dập tắt.
"Anh... về rồi à?" Diệp Mộc lắp bắp hỏi, nhặt chiếc điện thoại khinãy bị anh làm giật mình mà đánh rơi lên, màn hình bật sáng, hiện lênmột cuộc gọi vừa kết thúc. Dung Nham liếc mắt nhìn thời gian của cuộcgọi, gằn giọng hỏi: "Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Sự lạnh lùngcủa anh khiến cho Diệp Mộc cảm thấy xa lạ, trả lời chẳng nghĩ ngợi gì:"Lê Cận Thần". Dung Nham im lặng, Diệp Mộc cúi xuống.
Căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-con-cho-ai-giua-mua-hoa-no/2222938/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.