Phía ngoài cửa có tiếng nói chuyện rất nhỏ, Diệp Mộc nghethấy, từ từ ngồi thẳng dậy. Thực ra cô chẳng thể nào ngủ được, chỉ ngápdài. Căn phòng âm u khiến cho cô có một cảm giác dở sống dở chết. Chẳngbiết đã nằm như thế này mấy ngày rồi, Diệp Mộc chỉ có cảm giác nếu khinhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa mà mái đầu đã bạc trắng, cô cũngchẳng hề ngạc nhiên chút nào.
Cửa phòng từ từ hé mở, những tia sáng nhẹ nhàng từ ngoài phòng kháchùa vào, lặng lẽ vẽ một đường thẳng ấm áp trên mặt sàn. Diệp Mộc ôm gốingồi trên chiếc giường rộng lớn, dáng người xương xương. Đèn tường bậtsáng, trong phòng hiện lên những tia sáng vàng mờ mờ. Diệp Mộc vùi mặttrong bàn tay, bỗng nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc: "Diệp Mộc."Đó là Trần Hiểu Vân.
Diệp Mộc ngẩn ra, nhìn về phía cô: "Hiểu Vân... Cậu đến rồi à?" TrầnHiểu Vân ngồi lên giường, dang tay ôm lấy cô bạn tốt gầy gò: "Mình xinlỗi, mình đưa Hiểu Hứa đi Mỹ du học, ở lại đó thêm vài ngày, không ở bên cậu được, xin lỗi..." Diệp Mộc tựa vào vai cô, lắc đầu mệt mỏi: "Làmình phải xin lỗi mới đúng... Hiểu Hứa đưa cái clip của cậu cho VươngDịch phát tán, là do... Trương Lâm xui khiến. Hiểu Vân, là mình khôngbiết nhìn người, đã làm ảnh hướng đến cậu và Hiểu Hứa, mình xin lỗi."
"Không, trong chuyện này mình phải cảm ơn con bé, nếu không phải lànó, mình mãi mãi chẳng bao giờ có đủ dũng khí để nói với Hồ Kha, như thế mình sẽ đánh mất anh ấy." Trần Hiểu Vân khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-con-cho-ai-giua-mua-hoa-no/2222920/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.