Màn đêm tĩnh lặng. Mùa xuân ở thành phố C luôn đến muộn hơnnhững nơi khác, lúc này tuy đã có chút ấm áp nhưng mỗi khi có gió thổivẫn cảm thấy lạnh lẽo. Không gian trong khu nhà rất yên tĩnh, ánh đènđường dịu dàng phủ trên những cành cây và chiếc ghế dài, Diệp Mộc bướcra từ bãi đỗ xe, suốt chặng đường đi chỉ có tiếng đanh gọn phát ra từđôi giày cao gót gõ trên mặt đường của cô.
Cũng một đêm như thế này, năm ngoái hay năm kia cô cũng chẳng nhớnữa, cô đã ở bên con người vừa nãy. Mỗi khi trời lạnh, con gái thườngthích nũng nịu, Dung Nham ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng dỗ dành, haingười tranh luận suốt quãng đường từ chiếc sofa ngoài phòng khách vàođến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, chẳng lúc nào rời nhau. Khi ấyDiệp Mộc vẫn chưa hề nghĩ đến tương lai, vì thế trong mắt cô, anh vôcùng tuyệt vời, vô cùng đáng yêu. Thật ra trên thế giới này, nếu giữađàn ông và phụ nữ chỉ có tình yêu, không cần nghĩ đến những thứ khác thì sẽ tuyệt vời biết bao. Diệp Mộc đứng trước cửa ngôi nhà của mình, thởdài một tiếng, rút chìa khóa ra.
Không ngờ trong nhà đang có người, lại không chỉ là một. Tề Ngải Ứcđang ngồi, một tay ôm cằm, cười mơ màng ngắm nhìn Lê Khanh Thần ngồi đối diện đang dịu dàng bày bát đũa. Nghe thấy tiếng chuông cửa, anh quaymặt lại: "Hi! Baby!" Anh mỉm cười nói với Diệp Mộc. "Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm."
"Anh ở bên này làm gì thế?" Diệp Mộc chỉ nhìn Tề Ngải Ức, hỏi. TềNgải Ức ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-con-cho-ai-giua-mua-hoa-no/2222913/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.