Tuyết mùa xuân tan rất nhanh, mới vài ngày trước vẫn còn phủ trắng xóa thành phố C, hôm nay đã trời quang mây tạnh, một khung cảnhngày xuân tươi đẹp.
Diệp Mộc lái xe, Tề Ngải Ức ngồi bên ghế phụ, ngồi phía sau là LêKhanh Thần không nói câu nào suốt chặng đường. Diệp Mộc và Tiểu Tề đềuđến chỗ buổi biểu diến, những công việc bị ngừng trệ do tuyết rơi dàyhôm nay trở lại bình thường. Từ nay cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, chắc chắn sẽ rất nhiều việc. Khi đến bãi đỗ xe, Lê Khanh Thần nói cóchuyện muốn nói riêng với Diệp Mộc, bảo Tề Ngải Ức vào trước.
"Có chuyện gì?" Diệp Mộc bực bội, hỏi. Lê Khanh Thần một lúc lâukhông nói gì, Diệp Mộc liên tục liếc về phía sau nhìn cô ta qua gươngchiếu hậu, dùng ánh mắt nói: "Tôi rất bận, cô mau mau nói rồi xuống xe."
"Diệp Mộc!" Lê Khanh Thần cuối cùng cũng mở miệng, "Tôi đã mua vé máy bay thứ Sáu tuần sau, vé một chiều."
"Chúc chuyến đi vui vẻ." Diệp Mộc nói hờ hững.
"Không, tôi sẽ không trở lại nữa." Lê Khanh Thần cũng nói đều đều,thậm chí còn mỉm cười. "Thời gian này... quả thật giống như một giấc mơ. Đối với tôi trước kia mà nói, những tháng ngày sống nhờ vào người khác, lúc nào cũng phải để ý xem thái độ của người ta thế nào, đúng là sốngchẳng bằng chết. Nhưng... vì Tề Ngải Ức, tôi lại cảm thấy thế cũng đáng. Diệp Mộc, anh cô... thật tốt."
Bãi đỗ xe rất yên ắng, trong xe cũng vậy, tiếng thở dài cuối cùng ấycủa Lê Khanh Thần giống như một bàn tay vô hình túm lấy trái tim DiệpMộc. Lê Khanh Thần nhắc đến Tề Ngải Ức, cảm xúc trên khuôn mặt ấy khiếnngười khác nhìn thấy mà không nỡ nhẫn tâm.
"Lần này tôi và anh ấy về Hồng Kông, gặp bố anh ấy rồi, bố anh ấy rất không thích tôi, cực kỳ không thích. Tề Ngải Ức nói với tôi rằng đừngquan tâm. Thực ra tôi thực sự không quan tâm, với những người không cótrái tim như tôi, sao có thể quan tâm đến những thứ này? Nhưng tôi biếtTề Ngải Ức rất quan tâm, anh ấy yêu gia đình, bác trai, bác gái, và cảcô. Cô không biết, hai năm trước, sau khi tôi ra tay với cô, anh ấy chăm sóc tôi cho đến khi tôi ra viện, rồi không để ý gì đến tôi nữa. Trướcđây, cho dù tôi có làm phiền anh ấy thế nào, gây khó khăn cho anh ấy rasao, anh ấy cũng không hề tức giận với tôi. Nếu như không phải vì saunay tôi thua Lê Cận Thần, mất tất cả, tôi nghĩ cả đời này anh ấy cũngkhông muốn gặp tôi nữa. Tôi quan tâm đến anh ấy. Anh ấy quá tốt, tôikhông thể hại anh ấy thêm nữa. Tôi phải ra đi, phiền cô thứ Năm tuần sau hãy giữ anh ấy lại, đừng để anh ấy phát hiện, cũng đừng để anh ấy đitìm tôi."
Bàn tay Diệp Mộc trong vô thức nắm chặt lấy chiếc vô lăng, bóp thậtmạnh. Cô ngồi trước, Lê Khanh Thần ngồi sau, một người nhìn về phíatrước, một người nhìn sang cửa sổ bên trái, trong xe vô cùng yên ắng,Diệp Mộc nghe thấy hơi thở của Lê Khanh Thần vì xúc động mà trở nên gấpgáp: "Diệp Mộc?" Lê Khanh Thần lên tiếng chờ câu trả lời. Diệp Mộc trảlời chẳng hề liên quan: "Mẹ tôi... tôi cũng chẳng còn biết làm gì với bà nữa."
"Tôi biết. Cô là con gái ruột của bà ấy, bà nhất định không hy vọngtôi sẽ xuất hiện gần cô thêm nữa. Không sao, tôi sẽ ra đi mãi mãi. DiệpMộc, chuyện của Tề Ngải Ức nhờ cả vào cô, vì sự yên bình trong gia đìnhcô, cũng là vị hạnh phúc của chính cô và Dung Nham, xin cô hãy giúptôi." Nói xong, Lê Khanh Thần bước xuống xe, ra khỏi bãi đỗ xe, gọi taxi rời đi. Diệp Mộc ngồi rất lâu trong xe, lòng phức tạp.
Về sau Tề Ngải Ức hỏi Diệp Mộc, Lê Khanh Thần đã nói với cô những gì? Diệp Mộc vừa thu dọn xong phần sân khấu hỗn độn, bừa bãi, mặt đỏ bừng,đang buông tay áo xuống, ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời: "Lê Khanh Thần nói... cô ấy có lỗi với em." Tề Ngải Ức gãi gãi đầu, bật cười.
Diệp Mộc hỏi anh: "Có phải anh cảm thấy cô ấy đã thực sự hối cải, emnên tha thứ cho cô ấy? Sau đó sẽ giúp hai người bọn anh vượt qua sự phản đối của dượng Tề và mẹ em?"
"... Thật ra anh rất hy vọng bọn em có thể làm hòa." Tề Ngải Ức nhỏ giọng nói.
"Em không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được, em đâu cólương thiện như vậy." Dừng lại một lúc, cô mới nói tiếp: "Về điểm này em rất giống mẹ."
"Nói linh tinh." Tề Ngải Ức cười, xoa xoa tóc cô. "Mỹ Diễm tiểu thư thực ra rất tốt bụng!"
"Anh thử nghĩ xem bà ấy đối với Dung Nham thế nào... Huống hồ là LêKhanh Thần? Nếu anh thực sự muốn hạ gục dượng Tề thì hãy làm điều đó với mẹ em trước, hiểu không?"
Buổi tối, nghĩ đến những lời ban ngày nói với Tề Ngải Ức, khi nhìn thấy Tề Úc Mỹ Diễm, Diệp Mộc cảm thấy có chút lo sợ.
"Mẹ!" Cô nói ngọt ngào. "Thu hoạch thế nào ạ? Có mua được thứ mẹ thích không?"
"Cũng tàm tạm." Tề Úc Mỹ Diễm nói đều đều, bà mặc chiếc áo khoác lông trắng muốt mới mua, chiếc vòng trân châu đeo trên cổ, hạt nào hạt nấyto như mắt rồng, đều tăm tắp, chỉ cần nhìn đã biết giá ngất trời.
Tề Úc Mỹ Diễm chỉ cầm chiếc ví da dài màu đen được nạm đá sáng lấplánh, Dung Nham theo sát đằng sau, hai tay là bảy, tám chiếc túi, vẻ mặt có phần mệt mỏi.
Sau lưng anh còn có ba cậu thanh niên khỏe mạnh, im lặng xếp thànhmột hàng bước vào, trong tay mỗi người là các loại túi giấy lớn bé,những logo tinh xảo chói mắt kia, nhìn sang trọng, quý phái y như Tề ÚcMỹ Diễm.
"Tổng giám đốc Dung!" Cấp dưới đặt đồ xuống, kính cẩn hỏi ý kiến Dung Nham: "Chỗ để ngoài xe kia, có mang vào không ạ?"
Diệp Mộc hít một hơi: "Vẫn còn nữa sao?!" Trong phòng khách lúc nàyđã chật cứng chiến lợi phẩm của Tề Úc Mỹ Diễm, đến chỗ đặt chân cũng khó tìm.
Dung Nham kính cẩn hỏi ý kiến Tề Úc Mỹ Diễm: "Thưa cô, hay là để ngày mai cháu cho người giúp cô thu dọn đã, sau đó mới mang vào?" Tề Úc MỹDiễm kiểm tra số chiến lợi phẩm như một nữ hoàng, chậm rãi "ừ" mộttiếng.
"Vậy cháu xin phép về, ngày mai cháu đến đón cô. Tối nay cô nghỉ ngơi cho khỏe ạ!"
"Để nói sau đi." Tề Úc Mỹ Diễm dửng dưng, xua xua tay về phía Dung Nham vẻ sốt ruột, ra hiệu anh đừng nhiều lời, mau về đi.
Dung Nham mệt cả một ngày, lúc này nhìn thấy cô, cảm thấy vui hơn,thấy cô chủ động khoác tay tiễn anh, anh quên tất thảy, hôn cô một cái,cười vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt sắc như dao của Tề Úc Mỹ Diễm lúc này chém tới: "Diệp Tử, lại đây thu dọn cùng mẹ nào!"
"Em đi đi." Dung Nham khẽ xoa xoa tay, ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Tối anh sẽ gọi điện cho em!"
Diệp Mộc khẽ gật đầu. Tề Úc Mỹ Diễm khó chịu ho một tiếng.
Dung Nham rất biết điều, lập tức cáo từ. Nhưng Diệp Mộc không nỡ rờitay anh, bước cùng anh ra ngoài: "Mẹ, con tiễn anh ấy một lát rồi vềngay..."
"Này Diệp Mộc, con quay lại..." Những lời tiếp sau của Tề Úc Mỹ Diễm bị Diệp Mộc bỏ lại sau cánh cửa.
Dung Nham tranh thủ thời gian, kéo cô lại, khóa chặt trong vòng tay,hôn một cái thật lâu, thật mạnh mẽ. Diệp Mộc bị anh đè đến nỗi mặt đỏbừng, tựa vào bức tường sau lưng, hơi thở có chút dồn dập. "Chúng mìnhbây giờ giống điệp viên hoạt động ngầm quá!" Dung Nham khẽ trách mócbằng giọng thật nhỏ bên tai cô, nói xong lại hôn lên cổ cô, không nỡ dứt ra. Diệp Mộc khúc khích cười trong vòng tay anh: "Đáng đời anh!" DungNham rướn người, trán chạm vào trán cô, khẽ than thở: "Buổi tối nếu nhớanh..." Hơi thở nóng ấm của anh phả trên mặt cô, Diệp Mộc cảm thấy buồn, quay mặt đi trốn, nhưng anh cứ khóa lấy môi cô, không cho thoát ra, mặt cô đỏ bừng, khẽ đấm vào ngực anh.
Hai người đều sợ Tề Úc Mỹ Diễm sẽ bất ngờ mở cửa nhưng cũng chẳng nỡrời nhau. Cuối cùng, vẫn là Dung Nham lý trí hơn, kéo cô ra từ trongvòng tay, chỉnh lại đầu tóc và trang phục, hôn nhẹ vào đầu mũi cô:"Ngoan, vào trong đi." Diệp Mộc mím chặt môi, quay người bước đi, khônghề bất ngờ khi bị anh kéo giật lại: "Tiểu Mộc..." Anh ôm chặt lấy cô từphía sau, thì thầm chẳng nỡ rời: "Tiểu Mộc, bảo bối Tiểu Mộc..."
Khi cô bước vào trong nhà, hiển nhiên là Tề Úc Mỹ Diễm sầm mặt lại,nhìn thấy vết hằn màu hồng trên trán Diệp Mộc, bà tức tối cầm chiếc hộpmàu đỏ, gõ mạnh vào đầu gối cô: "Ngu dốt!"
Diệp Mộc "ui da" một tiếng: "Cái gì mà nặng thế ạ?"
Mở ra xem thì ra đó là một gốc nhân sâm to bằng cánh tay một đứa trẻ ba tuổi, nhìn qua thì có vẻ rất lâu rồi.
"Woa..." Diệp Mộc cẩn thận búng vài cái lên bề mặt. "Hôm nay rốt cuộc mẹ đã tiêu của anh ấy bao nhiêu tiền?!" Tề Úc Mỹ Diễm cười vui sướng,giơ hai tay ra tạo thành hình một con số vĩ đại. Mặt Diệp Mộc xanh lét:"Mẹ..."
"Đây là mẹ đang thăm dò nó thôi, cách trực tiếp nhất để nhìn mộtngười đàn ông là xem thái độ kiếm tiền và tiêu tiền của anh ta. Nếu nhưđến điều này mà Dung Nham cũng tiếc thì tiếp theo sẽ nói chuyện thế nàođây?!" Tề Úc Mỹ Diễm nói rất trôi chảy. "Huống hồ cái này mua về cũngđâu phải là vì mẹ muốn ăn, mấy ngày nữa đi gặp mặt bố mẹ nó, mẹ cũngphải chuẩn bị món quà gặp mặt chứ, không thể để mình lép vế được. Nhà họ coi thường mẹ cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nghĩ rằng nhà mình khôngquyền không thế rồi ức hiếp cô thì làm sao?"
"Mẹ! Mẹ đồng ý cho con và Dung Nham rồi?" Diệp Mộc kinh ngạc hỏi.
"Cái tai nào nghe thấy mẹ nói như thế?" Tề Úc Mỹ Diễm cầm một miếng ra xem xét, cười khẩy. "Mẹ nói là chẳng may ra."
Diệp Mộc nhìn thần sắc ấy, thầm nghĩ: Dung Nham tiêu tiền lần này hoàn toàn xứng đáng.
"Đến đây, chỗ này cho con." Tề Úc Mỹ Diễm đưa chiếc đồng hồ và haimón đồ trang sức đá quý cho cô. "Con thử xem sao, nhãn hiệu này đặc biệt phù hợp cho con đeo bây giờ!" Diệp Mộc lật lật phần ghi giá, lắc đầu để lại. "Những thứ này mẹ cứ cho vào két cho an toàn."
Tề Úc Mỹ Diễm tiện tay đặt đống đồ sang một bên trên chiếc bàn trà,lườm cô một cái: "Không biết gì cả!" Vừa nói bà vừa lật ra chiếc ví dadành cho nam: "Cái này là cho Tiểu Tề, mà nó đâu rồi? Lại tối ngày dínhvào cái con bé kia rồi hả?"
Diệp Mộc nghe thấy bà chủ động nhắc đến Lê Khanh Thần, do dự một lúc, cuối cùng mở miệng: "Mẹ, từ nay về sau mẹ có thể đừng nói xấu cô ấytrước mặt dượng Tề nữa được không? Tiểu Tề đã đủ khó khăn rồi, nếu bọnhọ muốn yêu nhau thì cứ để cho bọn họ như thế đi!"
"Con!..."
Thiếu chút nữa thì Tề Úc Mỹ Diễm đập chiếc ví da vào mặt Diệp Mộc:"Là mẹ nói xấu sao?! Diệp Mộc, sao con không nghĩ xem, hai năm trước làai đã hại con thành cái bộ dạng nửa sống nửa chết ấy hả?! Con bị điênrồi sao? Nó mà cưới Tiểu Tề, con và Dung Nham gọi nó là gì? Chị dâu? Con có mà chướng mặt cả đời?! Mẹ làm như thế là vì ai? Tách nó ra khỏi Tiểu Tề cũng là vì ai? Cái con bé ngu ngốc không có đầu óc, vô tâm vô tínhnày!"
Diệp Mộc giơ tay phản kháng: "Không mang người khác vào để công kích!"
Tề Úc Mỹ Diễm đánh vào vai cô một cái: "Biến ngay! Sớm muộn gì con cũng làm mẹ tức chết!"
"Mẹ..." Diệp Mộc ghé sát lại, ôm lấy bà, mặt vùi vào chiếc áo da mềmmại, ngửi mùi nước hoa nhẹ nhàng, nũng nịu: "Mẹ ơi, mẹ... mẹ... mẹ..."
Hình như đã mười sáu năm rồi thì phải, đó là lần gần nhất cô dựa vàomẹ một cách thân mật như thế này, ngoan ngoãn nép vào lòng bà như thếnày. Tề Úc Mỹ Diễm nắm bàn tay con gái, run run như không thể cảm nhậnđược.
"Mẹ, thật ra không phải con ngốc đâu. Khi mới quyết định sẽ yêu DungNham, quả thật là con bồng bột. Anh ấy đối tốt với con, anh ấy nhìn đẹptrai, cái gì anh ấy cũng tốt, con thích anh ấy. Sau này, khi đã yêu nhau rồi, trải qua rất nhiều chuyện, xa nhau hai năm, con đã suy nghĩ rấtthấu đáo. Ngày trước là con đã nhìn nhận mình nhẹ nhàng quá. Bởi vì anhấy tốt, vì thế lúc nào con cũng tự ti, chính vì tự ti nên mới rất sợphải chịu tổn thương, sợ mất anh ấy. Khi đó anh ấy như một thân cây, con giống như loài tầm gửi, dựa vào anh ấy mà sống, không hề có sự tự lập.Nhưng bây giờ đã khác rồi, con đã có nền tảng của riêng mình, con cócông việc, có năng lực, có chức vị, có địa vị xã hội, con và anh ấy kềvai sát cánh, vì thế con không sợ. Mẹ, về sau anh ấy lo sợ sẽ mất connhiều hơn là con lo sợ anh ấy sẽ không cần con. Mẹ đừng làm khó Lê Khanh Thần thêm nữa, đối với con, từ lâu chuyện cô ấy làm đã chẳng còn ýnghĩa gì cả. Quá khứ của cô ấy với Dung Nham là có thật, con gọi cô ấylà gì cũng không thể nào thay đổi. Chắc chắn trước đây Dung Nham khôngchỉ có một mình cô ấy, con mà cứ để ý từng người, từng người một thìchưa đợi đến lúc già đã chết rồi! Mẹ, Tiểu Tề đối với mẹ rất tốt, vềchuyện này mẹ cũng đối tốt một chút với anh ấy đi. Con biết, ngoại trừcon ra, người mẹ yêu thương nhất chính là anh ấy, bây giờ con đã tìmđược hạnh phúc của riêng mình rồi, mẹ tác thành cho anh ấy đi, để anh ấy cũng được hạnh phúc!"
Tề Úc Mỹ Diễm đã không còn vỗ vỗ vào lưng cô, Diệp Mộc cảm thấy bà có gì không bình thường, ngẩng đầu nhìn phát hiện ra một Tề Úc Mỹ Diễm máu lạnh vô địch, lúc này khóe mắt cũng long lanh. Những giọt nước mắt ấychân thật đến mức Diệp Mộc khựng lại: "Mẹ..."
"Chẳng biết con đang nói gì... Như đọc vè ấy..." Tề Úc Mỹ Diễm nói nhẹ nhàng để che giấu sự xúc động, quay mặt sang một bên.
Diệp Mộc hít một hơi thật sâu, ngồi xuống cạnh bà, đưa tay ôm bà. Lúc đầu Tề Úc Mỹ Diễm hơi đẩy ra, về sau từ từ tựa vào cô.
"Mẹ!" Diệp Mộc nhỏ giọng gọi. "Con thực sự không sợ, con có mẹ mà, có mẹ, con chẳng sợ gì nữa!"
Tề Úc Mỹ Diễm không thể kìm nén nổi, bật khóc. Rồi bà lau nước mắt,tránh không để rơi lên chiếc áo da mới mua. "Cô đừng có mà dỗ dànhtôi... Con bé đáng ghét!"
Hai mươi bảy năm, cái con bé đáng ghét này... cuối cùng cũng đã lớnrồi. Không còn phải giả vờ cô đơn, giả vờ lạnh lùng, giả vờ kiên cườngvà không tin tưởng. Không còn phải lúc nào cũng nhìn cô lạnh lùng, nóinăng nặng lời, mắng mỏ nữa. Không còn yếu đuối, sợ hãi, chạy trốn, bịngười khác làm cho tổn thương nữa, thậm chí không còn mù quáng vì tìnhyêu, không còn bị mất thăng bằng vì những thứ tình cảm phải kiềm chếnữa. Bà đã nuôi lớn một cô con gái như vậy, dạy nó biết thấu tình đạtlý, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, bình an. Diệp Mộc, từ nay thật khôngphí hoài tình yêu thương mẹ dành cho con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]