Trần Vũ vẫn chưa ăn cơm tối, vừa tan làm cô lập tức đi đến bệnh viện, cũng may là cô không thấy đói bụng.
Cô chơi một ván cờ với Trần Tú Lan.
Lúc Trần Tú Lan còn trẻ thì trình độ chơi cờ rất tốt, bà đã từng tham gia thi đấu và đạt được vị trí rất cao.
Trần Vũ chỉ biết đánh từng nước cờ nhờ cô thông minh nên khi Trần Tú Lan kiên nhẫn dạy cô chỉ cần một ít thòi gian cô đã đánh tốt hơn rất nhiều.
Với trình độ của Trần Tú Lan thì Trần Vũ chỉ còn cách buông tay, đầu hàng.
“Con thông minh hơn Thiên Thiên rất nhiều, lại còn có tính kiên nhẫn hơn nó.”
Mỗi lần Trần Tú Lannhắc đến Lâm Thiên đều có cảm giác dở khóc dở cười : “ Lúc con bé còn nhỏ dì muốn bồi dưỡng cho nó sự kiên nhẫn, thuận tiện giúp con bé có thêm một năng khiếu, lần nào dì ép con bé ngồi vào bàn xem sách dạy đánh cờ, thì kết quả con bé lại vẽ tranh lên sách dạy, nên cho dù dạy như nào thì con bé cũng không học được.”
“ Con bé không muốn học thì bày trò khóc lóc, bố con bé rất cưng chiều nó, bố nó thấy vậy là tức giận ngay với dì, nói rằng không cho con bé chơi cờ nữa sau đó ôm con bé xuống tầng.”
Trên mặt Trần Tú Lan xuất hiện vẻ hoài niệm, bà nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, một lúc lâu sau vẫn không nói thêm gì.
Bà thẫn thờ một lúc lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-co-the-khong-yeu-tra-xanh-dau/2035500/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.