Hứa Tố thay đổi số điện thoại năm lần, anh ta biết rất nhanh số điện thoại này cũng sẽ bị block cho nên lấy thẻ sim mới mua một tiếng trước trực tiếp ném vào thùng rác.
Anh ta chỉ muốn nghe giọng của Trần Vũ.
Lần đầu tiên khi anh ta dùng số điện thoại mới gọi cho cô, cô nói: Hứa Tố, chúng ta đã kết thúc rồi. Dù anh ta nói anh ta không chấp nhận, anh ta nói mấy hôm nay không đến tìm cô ấy là vì có việc riêng, mong cô nhất định phải chờ anh ta.
Trần Vũ nói không cần.
Lần thứ hai, anh ta nói rất nhiều, cô cúp điện thoại giữa chừng.
Lần thứ ba, anh không dám lên tiếng trước cho đến khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, vẫn y như trong trí nhớ của anh, lặp đi lặp lại. Sau đó cô hỏi: “Hứa Tố, có phải anh không?”
Hứa Tố nói: “Phải.”
Trần Vũ cúp máy.
Lần này cũng là lần thứ tư.
Anh ta trốn ra khỏi phòng bệnh, Lâm Thiên khóc làm cho anh ta rất đau đầu.
Chỉ có giọng nói của Trần Vũ mới có thể khiến cho anh ta cảm thầy bình yên một lát.
Đáng tiếc, lần này ngay cả lời hỏi thăm thừa thãi cô cũng không muốn bố thí cho anh ta.
Lâm Thiên mở cửa phòng bệnh ra, Hứa Tố cầm điện thoại cúi đầu, dáng vẻ đau đớn, cô ta chậm rãi đến gần muốn nắm lấy tay của Hứa Tố, Hứa Tố đã nhanh chóng tránh né.
Tim của Lâm Thiên như bị dao cứa, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-co-the-khong-yeu-tra-xanh-dau/2035429/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.