Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, trong đêm tiếng mưa rơi kêu lách tách trên cửa sổ.
Mùa đông ở thành phố phía nam giống như một chiếc khăn chưa vắt sạch, tưởng đã khô thì nó lại dùng thực lực của mình để chứng tỏ còn có thể nhỏ thêm hai giọt.
Nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, Trần Vũ tự hỏi liệu có phải không có đường để cứu vãn chuyện của Tề Phi Nhai nữa không.
Nghĩ thêm chút, lại bắt đầu cảm thấy chán nản.
Một hộp sữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô, làm dời sự chú ý của Trần Vũ.
Chu Duật nói: “Muốn uống một hộp không?”
Trần Vũ gật đầu, thấy vui hơn: “Ở đâu ra vậy?”
Chu Duật: “Gần đây thời tiết cũng không lạnh lắm, nên để một hộp ở trong xe, nghĩ ngày nào đó em sẽ muốn uống.”
Anh thản nhiên nói thẳng, như thể đó là chuyện bình thường.
Lòng Trần Vũ mềm mại, cô bóc ống hút chọc vào hộp sữa, hút một ngụm.
Sau một lúc lâu.
“Có phải hôm nay em không đủ chuyên nghiệp không?”
Chu Duật: “Hửm?”
Trần Vũ tin rằng với tư cách là một giáo viên, thì phải bao dung cho những sai lầm của học sinh, hướng dẫn học sinh giải quyết vấn đề.
Nhưng mà…
“Em đã nói những đạo lý rỗng tuếch, mà không nói cho Tề Phi Nhai cách giải quyết vấn đề.”
Anh liếc nhìn cô một cái, đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, hạt mưa khúc xạ ánh sáng chói lọi, nhưng trong xe lại tối om, chỉ có quầng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-co-the-khong-yeu-tra-xanh-dau/2035382/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.