Nếu một ngày, có người nói với anh ta rằng Trần Vũ đang yêu người khác, thì Hứa Tố sẽ cười và nói cậu thật hài hước.
Mười năm của một người phụ nữ tượng trưng cho những gì, cô dùng tuổi trẻ của mình kéo dài tình yêu nồng nàn, mong muốn được yêu mà không có được, sau này nhận được sự đáp lại cho khoảng thời gian chờ đợi dày vò ấy, và hạnh phúc tay trong tay bước vào hôn lễ, tên của anh ta chiếm giữ gần một nửa thời gian của cô.
Anh ta sở hữu tất cả những lần đầu tiên của Trần Vũ, nhịp tim đập loạn nhịp của cô, phản ứng ngây ngô của cô, sự dịu dàng quấn quýt của cô, từ đầu đến cuối, tất cả đều thuộc về anh ta.
Cho nên lúc ly hôn, cho dù anh ta có đau khổ đến đâu thì cũng giữ lại một chút sức mạnh, sức mạnh này không phải do anh tự mình sinh ra, là Trần Vũ cho anh ta.
Trần Vũ không thể yêu ai khác.
Nhưng tại sao cô ấy lại cho phép người khác hôn cô ấy?
Anh ta luống cuống nhìn cô.
Hứa Tố quá đau, đau đến mức không nhúc nhích được, ngón tay của anh ta cứng ngắc, chân cũng cứng ngắc, anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Vũ, cố sức nhìn chằm chằm cô, giống như làm như vậy thì cô sẽ quay đầu nhìn lại, và bối rối buông tay Chu Duật ra.
Quay đầu lại, quay lại.
Hứa Tố vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Dường như nghe thấy tiếng gọi của anh ta.
Trần Vũ từ từ quay đầu lại, cô giơ tay lên trán để che đi ánh sáng sáng sớm của Saipan, cả người óng ánh toả sáng, sau đó cô nhìn qua đây.
Hứa Tố nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh ta không nhịn được mà toát ra một chút cầu xin.
Làm ơn, buông tay ra.
Trần Vũ nhìn thấy Hứa Tố, trong nháy mắt đó cô chỉ cho rằng là người nào đó giống Hứa Tố.
Thế nhưng, sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra người đó là chính anh ta, cô hơi sửng sốt, không biết vì sao người này lại ở đây.
Hứa Tố nhìn đã có tinh thần hơn không ít, ít nhất là tốt hơn dáng vẻ râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời của anh ta lúc trước. Diện mạo thanh tú nhã nhặn của anh ta vẫn rất thu hút sự chú ý, cô nhận ra anh ta đang mặc quần áo cô mua cho anh ta.
Tầm mắt của Chu Duật đảo qua Trần Vũ đang ngây người, sự dịu dàng trên mặt cũng dần nhạt đi.
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
Trần Vũ chỉ cảm thấy kỳ quái, cô cho rằng Chu Duật đặt khách sạn ở đây.
Ánh mắt của cô trong veo, cô chỉ đơn thuần nghi hoặc không biết vì sao Hứa Tố lại ở đây, chứ không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chút buồn bực vừa dâng lên của Chu Duật đột nhiên tiêu tán, anh cười nhẹ, nắm chặt tay Trần Vũ: “Anh chưa nói.”
Những cánh hoa rơi rụng quá dễ thấy
Bước chân của người đối diện hoàn toàn ngừng lại.
Từ Văn Tĩnh nhíu mày thật chặt, ánh mắt sắc bén quét tới Minh Dương người từ đầu đến giờ không thích hợp, rốt cục cô ấy cũng biết vấn đề xảy ra ở đâu.
Minh Dương vốn định trốn sau lưng Từ Khả Khả, nhưng lại bị Từ Khả Khả nắm chặt quần áo của cậu ta kéo cậu ta ra, thấp giọng hỏi cậu ta: “Anh điên rồi à?”
Minh Dương trợn mắt chết đứng, hiện tại đã mất hồn.
Rõ ràng đều là bạn bè, nhưng lúc này lại phân biệt rõ ràng.
Mấy người đều thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt đều đặt trên người đương sự, nếu như Trần Vũ và Chu Duật không đi về phía trước, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không di chuyển tư thế dù chỉ 0,01mm.
Trần Vũ hoàn hồn, cô đưa tay kéo vali của mình lại, Chu Duật nắm tay cô không nhúc nhích, vậy anh chỉ có thể kéo một cái vali.
Cô nhận ra rằng lòng bàn tay của anh đổ mồ hôi.
Căng thẳng như vậy sao?
Cô có chút không nói nên lời và có chút muốn cười, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, Chu Duật vẫn là cái dáng vẻ bình tĩnh, mặt mày tuấn tú ấy.
“Đừng lo lắng.” Cô nhỏ giọng nói với anh, Chu Duật nhìn lại: “Em thích anh mà.”
Anh thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Còn rất biết cố làm ra vẻ.
“Anh nắm chặt quá, tay em đỏ lên hết cả rồi này.”
Chu Duật vội vàng cúi đầu, quả nhiên, bàn tay non nớt của Trần Vũ đã bị anh nắm như một quả đào nhỏ.
Anh vội vàng nới lỏng ra, nhưng vẫn nắm lấy, rồi nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trần Vũ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Trần Vũ đẩy vali đi, nhưng mà chỉ đi một bước đã có chút bất đắc dĩ.
Bạn bè của cô đi thành một hàng, giống như một cuộc diễu hành quân sự, cô bước một bước, họ bước một bước, không kém một ly.
Trần Vũ im lặng thở dài, kéo Chu Duật đi về phía trước.
Càng tới gần, thì càng có thể phát hiện biểu cảm của Hứa Tố rất kỳ lạ.
Hứa Tố nhìn chằm chằm vào mặt Trần Vũ, trên mặt anh ta vẫn đang duy trì nụ cười thể diện, tuy rằng trong mắt mọi người nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, giống như là cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không chống lại được sự sụp đổ.
Minh Dương cũng không đành lòng nhìn, hốc mắt của Hứa Tố cực kỳ đỏ, thậm chí cậu ta còn nghi ngờ, đến khi bọn họ đi vào thì anh ta sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cậu ta thầm than một tiếng tạo nghiệt.
Hứa Tố nhìn Trần Vũ giữ chặt tay Chu Duật đang từ từ đi về phía anh ta.
Cô không buông tay Chu Duật ra, cũng không giống như cố ý làm cho anh ta xem.
Hứa Tố hiểu Trần Vũ, cô không có nhiều động tác, cô chỉ thản nhiên nhìn anh ta, bởi vì cô không quan tâm suy nghĩ của anh ta.
Cũng giống như thời đại học, cô nắm tay anh ta, đi qua những chàng trai đã tỏ tình với cô.
Cả người anh ta ớn lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Trần Vũ sẽ không để ý đến những người tỏ tình với cô, cô không quan tâm đến đàn ông.
Cho nên, cô sẽ không quan tâm đến anh ta, đúng không.
Hứa Tố tự nhủ, cười một chút, cười thể diện một chút, không sao, nếu cô thích Chu Duật thì đã sao, anh ta và Trần Vũ bên nhau mười năm, Chu Duật có thể so sánh được không?
Anh ta hoàn toàn có thể cướp lại Trần Vũ.
Anh ta có thể ngủ đông và từ từ cướp cô về.
“Chào, lâu lắm rồi không gặp.”
Trần Vũ hơi kinh ngạc, cô nhẹ nhàng gập đầu: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Hứa Tố cố gắng sử dụng biểu cảm tự nhiên, làm bộ như tình cờ gặp nhau: “Đúng lúc anh cũng muốn đến Saipan nghỉ ngơi, nghe nói mọi người cũng đến.”
“Rất trùng hợp.”
Trần Vũ đẩy vali, bánh xe nghiền qua cánh hoa hồng trắng rồi bị cuốn vào trong bánh xe.
“Để anh.” Chu Duật nhận lấy vali của Trần Vũ, hơi đẩy kéo hai cái, cánh hoa rụng nát bèn rớt ra, ánh mắt của Hứa Tôs sững sờ từ cánh hoa chuyển đến trên mặt Chu Duật, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Duật vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như trước.
Từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một sự tức giận, Hứa Tố nắm chặt nắm tay.
Sao có thể là anh.
Sao có thể là Chu Duật.
Hứa Tố cắn răng, anh ta rất muốn vung nắm đấm lên mặt Chu Duật, nhưng không được, bây giờ không được.
Trần Vũ nhất định sẽ tức giận.
Anh ta cố gắng để xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng.
Minh Dương nhìn mặt Hứa Tốmà thay mặt anh ta thở dài, có thể duy trì biểu tình bình tĩnh như vậy thật sự không biết anh ta đã tốn bao nhiêu sức lực.
“Anh nấu cháo cho em, xuống máy bay có đói đúng không?”
“Buồn ngủ? Hay là về ngủ một chút?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tầm mắt của Hứa Tố lại rơi vào mặt Chu Duật, tay anh ta càng nắm càng chặt, thậm chí có thể nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Trần Vũ cảm thấy bầu không khí quá cứng ngắc, cô không nhìn Hứa Tố nữa, mà kéo tay Chu Duật rồi bước nhanh vào bên trong: “Nhanh lên một chút, em muốn ngủ, buồn ngủ quá.”
Chu Duật: “Được rồi.”
Anh để mặc cho cô kéo, khóe môi hơi cong lên, anh đi theo bên cạnh cô giống như là một vị thần bảo vệ kiên định.
Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia cũng chào hỏi Hứa Tố rồi đi vào trong theo bọn họ.
Từ Khả Khả chớp mắt, cũng đi theo vào.
Cuối cùng chỉ còn lại Minh Dương, cậu ta thở một hơi thật dài, vỗ vỗ bả vai Hứa Tố: “Cô ấy đã ăn cháo trên máy bay rồi, cháo gà xé ở khoang hạng nhất, Chu Duật sợ cô ấy đói bụng cho nên bảo người ta đặc biệt chuẩn bị.”
Bả vai dưới tay vô cùng cứng ngắc, Minh Dương muốn khuyên, nhưng thế nào cũng không khuyên ra miệng được.
Cậu ta lắc đầu, đẩy vali của mình và Từ Khả Khả đi theo phía sau người phía trước đi vào check in.
…
Anh ta đờ đẫn nhìn bọn họ lấy thẻ phòng, nhìn chằm chằm thẻ phòng trong tay Trần Vũ, và Chu Duật không phải là một cái.
Hứa Tố nghĩ thầm: Cũng may, bọn họ vẫn chưa ở chung.
Chu Duật không chạm vào cô.
Nếu không anh ta sẽ phát điên mất.
Hứa Tố mượn phòng bếp làm cháo, cháo vẫn đang được đun nóng trên bếp, Hứa Tố mang cháo về phòng, anh ta nếm thử một ngụm, anh ta thử một tuần, đã đổ đi không biết bao nhiêu nồi mới làm ra hương vị này, nhưng cô lại không muốn ăn dù chỉ một chút.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy trong cháo có chút mặn, Hứa Tố máy móc uống vài ngụm, sau đó anh ta mới phát hiện.
Thì ra không phải cháo mặn, mà là anh ta khóc.
Trần Vũ từng chỉ nói nhỏ với anh ta, cô từng chỉ biết đặt sự chú ý duy nhất của mình lên người anh ta, thậm chí ngay cả khi giáo viên của cô đi qua bất đắc dĩ nhắc nhở bọn họ, Trần Vũ vẫn không phát hiện ra, vẫn nắm tay anh ta ngượng ngùng cười, nói chuyện thú vị hôm nay gặp phải cho anh ta.
Trong mắt cô đều là sự ngưỡng mộ với anh ta, là ỷ lại, là vì sao sáng ngời trong ngân hà.
Cô đã chuyển hết toàn bộ tình yêu mà cô dành cho anh ta cho một người khác sao?
Đau lòng đến một mức độ nhất định, thì ngay cả khóc cũng không phát hiện ra.
Hứa Tố giống như tự ngược đãi mà hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, Chu Duật hôn lên trán Trần Vũ, Trần Vũ cho phép hành động thân mật của anh, còn nói nhỏ với anh.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, là từ lúc anh ta bắt đầu hồ đồ, hay là sau khi ly hôn.
Hứa Tố nhếch miệng, anh ta muốn cố gắng cười, nhưng ngay cả quai hàm cũng chua xót khó chịu, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Thật đau đớn, anh ta bịt mắt lại, lòng bàn tay đều đã ướt đẫm, đau quá.
…
Trên máy bay Trần Vũ ngủ không ngon, cho nên sau khi đi vào phòng thì mí mắt cũng không mở ra được.
Cô có chút bệnh sạch sẽ, quần áo đã mặc ra ngoài thì không muốn trực tiếp nằm trên giường, Chu Duật mở vali ra, lấy khăn mặt của Trần Vũ ra, dùng nước ấm không quá nóng tay vắt sạch sẽ, sau đó anh nửa ngồi xổm xuống, dán sát vào mặt Trần Vũ đang ngửa mặt nhìn anh.
Cô không trang điểm, đôi mắt trời sinh nhạt màu rất đáng yêu.
Khăn mặt ấm áp ẩm ướt bao trùm trên mặt, Trần Vũ thoải mái thở dài một tiếng, cô bịt mặt, cảm nhận được lực đạo dịu dàng của Chu Duật, cô không nhịn được gọi: “Chu Duật Duật, sếp Chu, bố Chu…”
Tay Chu Duật dừng lại, lấy khăn mặt ra.
Trần Vũ mở mắt ra, lông mi dài bị vết nước đọng lại thành từng chụm.
Chu Duật khom lưng chăm chú nhìn cô, đôi mắt hẹp dài sau kính cười như không cười: “Bố Chu?”
Trần Vũ không biết vì sao bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô thẳng lưng nói: “Không phải…”
Chiếc cằm nhỏ nhắn bị ngón cái và ngón trỏ nắm lấy, nhẹ nhàng nâng lên.
Chu Duật nghiêng đầu, tinh tế hôn lên môi cô, anh đã sớm học được cách hôn càng khiến người ta say đắm, dễ dàng cạy mở hàm răng không thể ngăn cản của cô gái, chơi đùa quấn quýt, anh dịu dàng hơn ngày xưa, triền miên hơn, giống như đang bắt được một con thỏ mềm mại, anh nhẹ nhàng cắn cô, lại vuốt lông khiến cô chỉ biết ngửa đầu, duỗi cổ châp nhận tình yêu của anh.
Khăn mặt bị ném sang một bên sô pha, năm ngón tay thon dài của anh từ từ xen vào khe hở ngón tay Trần Vũ, tay phải Chu Duật vuốt ve từ cằm cô đến mặt cô, một tay nâng cô lên.
Một lúc lâu sau, Trần Vũ không nhịn được mà lui về phía sau, đuôi mắt của cô chảy ra một chút nước mắt.
Chu Duật mở mắt ra, anh cười buông cô ra.
Tim Trần Vũ đập rất nhanh, bàn tay vẫn bị người ta nắm ngược đè lên sô pha, cô không bao giờ nói hai chữ kia nữa.
Chu Duật nhẹ nhàng hôn đến đuôi mắt cô, bỗng nhiên, cô hơi run lên, anh rầu rĩ cười, lúc cô sắp không chịu nổi thì anh dừng nụ hôn đặc biệt này lại.
Sức mạnh áp chế đã biến mất
Trần Vũ giật giật, cô vươn hai tay ôm lấy cổ Chu Duật, nhỏ giọng nói: “Em muốn ngủ.”
Chu Duật “Ừ” một tiếng, anh vén mái tóc lộn xộn của cô ra sau tai: “Ngủ đi, cực cưng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]