Ba người một đường hồi cung, lần này xem như cuối cùng cũng suông sẻ thuận lợi mà về đến nơi đến chốn. Thạch Yến chỉ cảm thấy kỳ lạ việc Yến Thanh không cùng họ vào thẳng tẩm điện, mà tự động biến mất ngay tại cung môn.
Đúng vậy, ngươi không có nhìn nhầm, quả thật là một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mắt ngươi!
Dường như nhìn ra thắc mắc của nàng, Hàn Thiên Quân hiếm khi tốt bụng mà thong dong giải thích: “Hắn là ám vệ, không tiện lộ diện”
Thạch Yến tỏ vẻ đã hiểu ‘À’ một tiếng. Đợi tới khi cả hai đã bước vào tẩm cung, không còn người ngoài nữa mới bắt đầu dò xét mở lời: “Ta có chuyện muốn hỏi. Nói trước, không phải ta tò mò việc riêng của ngươi, nhưng chí ít chúng ta thế nào cũng tạm coi như cùng một chiến tuyến, có vài chuyện ta biết rồi còn có thể giúp ngươi một tay?”
Cây quạt trên tay khẻ phẩy một cái mở ra, Hàn Thiên Quân vừa thong dong quạt không ra chút gió, vừa hướng nàng bắn một cái ánh mắt hàm chứa ý cười: “Ngươi?”
Thạch Yến trong lòng không kiềm chế được âm thầm chửi thề.
Đờ phắc! Còn dám nghi ngờ năng lực của nàng? Đúng là... con mẹ nó lại không cách nào trách hắn được...
Bên cạnh Hàn Thiên Quân quả thật không thiếu nhân tài, người muốn vì hắn ra sức ra lực, dốc lòng dốc mạng e rằng lớp này ngã xuống lại có lớp khác tiến lên. Ai bảo người ta và Quân vương nha~ Tuy rằng hình như từ khi đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-nguoi-hon/3223706/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.