May mắn thay cho Thạch Yến, nếu để Hàn Thiên Quân biết được những suy nghĩ không trong sáng này của nàng, nàng nhất định sẽ chết vô cùng khó coi, vô cùng vô cùng khó coi! Hiển nhiên, hiện tại hắn còn chưa biết...
Sáu người lần lượt tiến vào sảnh lớn Kiến Phủ. Thạch Yến lập tức bị cảnh tượng khoa trương một cách thái quá ở đây hù cho hết hồn. Trước đây nàng còn đang tự hỏi không biết bao nhiêu lần, Kiến Hòa thân phận chỉ là một Quận chúa nhỏ nhoi, dựa vào đâu mà ở trong hoàng cung hiên ngang lộng hành, hống hách chẳng coi ai ra gì? Hôm nay đến đây xem như cuối cùng cũng tìm được câu trả lời chính xác: Dựa vào nhà người ta giàu!
Nhà của ta giàu, ta sợ ngươi sao? Ngươi có gan dám đối đầu với ta ta liền dùng tiền đè chết ngươi! Đè – chết – ngươi!!!
Nhìn một vòng quanh phòng chỉ thấy một màu vàng chói lóa, tuy không đến mức khoa trương như hoàng cung của nàng... à không, là hoàng cung của Tây Oa Thiên quốc, nhưng xem ra Hàn Kiến đã bỏ ra một số ngân lượng không hề ít để trang hoàng nơi này chẳng khác gì cái hầm trữ vàng thế này. Chỉ cần tiện tay cào một phát vào đâu đó thì số mẫu vàng vụn bám vào móng tay cũng đủ để sống sung sướng mấy năm rồi!
Nói đi cũng phải nói lại, Thạch Yến sống gần hai mươi năm, trải qua hai khoảng thời không từ hiện đại về tới cổ đại cũng chưa từng chứng kiến chỗ nào xa hoa bằng hoàng cung nơi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-nguoi-hon/3223699/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.