Lúc Thạch Yến tỉnh lại thì đã đến giờ cơm chiều. Cả đầu óc nàng đều mơ mơ màng màng, hỗn độn thành một đống, từng chuyện từng chuyện xảy ra lúc trước khi hôn mê đều lần lượt hiện về trong trí nhớ.
Tên khốn, dám nhân lúc nàng thần trí mơ hồ ra tay chiếm tiện nghi!
Thạch Yến khẽ xoay người định bước xuống giường, chân vừa chạm đất thì cửa đã bị người ta thô bạo đẩy vào. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Thanh hai thân ảnh nhỏ nhắn đang đuổi theo một người, vừa đuổi vừa muốn tiến lên ngăn cản người kia, nhưng thân phận của các nàng không đủ nên không dám quá manh động. Chỉ nghe Tiểu Hoàng trong cung kính có cảnh cáo, nói: “Vương hậu trong người không được khỏe, đang nghĩ ngơi, thỉnh Quận chúa không nên làm phiền!”
Kiến Hòa không chịu thua, chất giọng trong trẻo quát ngược trở lại: “Các ngươi là ai, dám ở đây ngăn cảng ta? Tránh ra!!” Vừa nói vừa cố gắng gở cánh tay đang bị Tiểu Thanh nắm chặt ra.
Ty ngồi tựa trên thanh giường, nhìn một màn nháo loạn ở trước mặt, len lén định nằm xuống, trùm chăn giả vờ ngủ.
Đúng là... nàng hiện tại không có hứng cãi nhau mà~
Nhưng sự đời không chiều lòng người, lúc nàng vừa động đậy đã thu hút ánh mắt của Kiến Hòa. Nàng ta như ăn trúng Đại lực hoàn, thoáng một cái đã vùng thoát khỏi vòng vây của Tiểu Thanh và Tiểu Hoàng, một bước dài như ba bước mà bước đến bên giường, không nói không rằng đã đưa tay lên... Chỉ nghe ‘Chát!’ một tiếng, cả căn phòng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-nguoi-hon/3223692/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.