Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
“Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Văn Tắc Minh mặt mày đỏ tía. Gã còn chưa đủ định lực để nhẫn nại như kiếp trước Văn Điềm từng chứng kiến, vừa khích hai câu đã giữ không được lớp ngụy trang quân tử, hai mắt gã đỏ kè, hằn lên bao ghen ghét, “Chẳng qua ngươi được đầu thai vào hoàn cảnh tốt hơn ta mà thôi, ngoài ra thì chẳng còn gì, luận tài hoa hay học vấn ngươi nào so được với ta?!”
“Một thằng ngu cả thơ cũng chẳng ngâm được, nếu không còn Văn gia thì ngươi chẳng là cái thá gì cả!”
Gã chỉ lo phát tiết phẫn uất dồn nén trong lòng mà không hề chú ý mấy tên công tử nguyên bản còn ngồi xem trò vui đã biến đổi sắc mặt. Có thể ngồi ở chỗ này, căn bản đều là con ông cháu cha mà ra, gã dám nói như vậy chẳng khác nào đang gián tiếp chửi cả bọn, ngay Trịnh Bá Sinh còn tính can ngăn cũng tái mét mặt mày.
Không ngờ muốn khích tướng gã ta lại dễ dàng đến vậy, Văn Điềm cảm khái, quả nhiên Văn Tắc Minh còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn. Kiếp trước khi chạm trán, Văn Điềm cũng từng lật mồ lên mà chửi cả hai mẹ con nhà này nhưng Văn Tắc Minh lại chẳng có tý phản ứng nào.
Còn non lắm.
Âm thầm cười nhạo gã, tiêu sái bưng vòi rượu lên tu một ngụm, dùng khóe mắt khinh thường liếc nhìn Văn Tắc Minh, “Ta đúng là đang bắt nạt ngươi đấy, rồi làm sao?”
“Ta đúng là đầu thai được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265981/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.