Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Vệ Ưởng không thể tin được mà nhìn hắn, bật thốt: “Đó đều là tiền tham ô cả đấy.”
Sở Hướng Thiên thiếu kiên nhẫn gắt, “Là tiền của ta đấy, Văn thiếu gia đã mượn ta chút tiền, nào ngờ đâu mấy lão già ấy đã nhận tiền lại không chịu làm theo, nên giờ ta muốn lấy lại đấy rồi làm sao?”
“Nhanh chân lên coi, ông đây còn nhiều việc.”
Hắn cứ như tên cô hồn đi đòi nợ thuê, ngang nhiên mà đòi tiền Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng không phục, “Chuyện đút lót ta còn chưa truy cứu đâu nhé!”
“Há.” Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, “Rồi giờ có chìa tiền ra đây không? Không cho thì lần sau Hình bộ muốn mượn binh đừng hòng ta cho mượn.”
Hắn và Vệ Ưởng đều là bạn thân, sau khi Vệ Ưởng lên chức Hình bộ Thị lang, cứ lần nào gặp mấy đại án nguy hiểm có hơi đụng chạm đến mấy đại nhân vật nắm giữ binh quyền, thì để đảm bảo an toàn, Vệ Ưởng sẽ sang mượn người của Sở Hướng Thiên về dùng. Như lần này chả hạn, y cũng trực tiếp xách đám thủ hạ của Sở Hướng Thiên từ kinh đô đến đây xài.
Dựa theo lời Vệ Ưởng nói thì cấm vệ quân toàn là một lũ ngu xuẩn, thuộc hạ của Sở Hướng Thiên đáng tin hơn nhiều.
Vệ Ưởng bị sự vô sỉ của hắn làm cho câm nín, năm đó y có nghe nói Sở Hướng Thiên và Hộ bộ bàn chuyện lương thảo, xém chút nữa đã lột cả một tầng da của con người ta xuống, khi ấy mình còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265971/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.