Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Cánh đồng bao la rộng lớn đã được gieo mạ hơn nửa, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài người nông dân đang khom lưng cấy mạ tít đằng xa.
Phó Điềm nảy lên hứng thú, mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân, khăng khăng muốn xuống ruộng.
Ven hai bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, bùn đất lầy lội, hạ nhân e sợ cậu xảy ra chuyện gì, cứ cố khuyên mãi.
Phó Điềm chê hắn ồn, dứt khoát đuổi người về.
Thực tình cậu chỉ đang muốn thử dị năng của mình thôi mà.
Nếu có thể nghe hiểu hoa cỏ nói chuyện, vậy hẳn lúa cũng được tính chứ nhỉ? Nhưng nãy giờ cậu đứng đây, lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào.
Theo lý thuyết thì cả một cánh đồng bát ngát như thế hẳn phải rất ồn ào mới đúng chứ.
Phó Điềm bước một đoạn, ngồi xổm xuống đánh giá mấy cây mạ xanh biếc, chúng nó vẫn im lìm mà thẳng tắp, không hề cất lời.
Lấy tay khều khều, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao không nói tiếng nào cả vậy nhỉ?”
Lá mạ quơ quơ, vẫn không có động tĩnh gì.
“Chẳng nhẽ tụi bay không biết nói chuyện?” Phó Điềm lén lút tự phỏng đoán.
“Nói gì cơ?” Sở Hướng Thiên tiến lại đằng sau cậu, tình cờ nghe được một hai chữ.
Phó Điềm giật thót, cậu đứng bật dậy, chột dạ mà phản bác, “Không có gì hết á!”
Sở Hướng Thiên: “…”
Hắn chậm rãi thở dài, thuận theo cậu mà giấu đi sự ngờ vực trong đáy mắt, “Ừ.”
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265922/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.