Edit: + Beta D Ẹ O
Vòng thi thứ hai, một thơ một văn.
Tuy bớt được một đề, nhưng cũng nâng độ khó, Phó Điềm cắn đầu bút suy tư hồi lâu, chậm rãi đặt bút viết.
Đợi đến giờ Mùi cậu mới hoàn thành xong đề văn, thở dài một hơi, Phó Điềm hớp mấy ngụm nước, sợ mình ngồi không lại nghĩ bậy nghĩ bạ, vội vàng cầm bút viết nốt cho xong bài.
Cậu chẳng ôm hy vọng gì nhiều với tài làm thơ của bản thân, bởi vậy chỉ yêu cầu viết cho đúng cấu trúc ra thơ ra văn người ngoài nhìn vào đủ hiểu mình đang viết thơ là được, thấy thời gian vẫn còn sớm, bất tri bất giác cậu lại ngồi chống cằm mà ngẩn người.
Nghĩ tới Sở Hướng Thiên.
Quan sai nọ hình như rất sợ Sở Hướng Thiên, nhưng Sở Hướng Thiên chỉ là đầu lĩnh thổ phỉ thôi mà, tại sao quan sai lại phải sợ hắn? Phó Điềm cắn môi, trừ phi hắn căn bản không phải là thổ phỉ.
Hắn là người bên quan phủ sao?
Nghĩ cũng phải, Chu Truyện Thanh và Sở Hướng Thiên là bạn thân kia mà, bản thân y còn là một thám hoa… Đem đặt chung chỗ với một ổ thổ phỉ thì nhìn sao cũng thấy không hợp lý, trước kia cậu không nghĩ sâu xa nên mới tin lời Sở Hướng Thiên nói, nhưng bây giờ ngẫm lại, Chu Truyện Thanh chắc chắn cũng cùng một giuộc với Sở Hướng Thiên.
Ngón tay đặt trên bàn miết chặt trong vô thức, Phó Điềm nhớ lại tất cả những chuyện trước kia, nhất thời cậu không thể phán đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265905/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.