Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Do dự chừng mấy ngày, Phó Điềm mới lựa một buổi chiều kéo Sở Hướng Thiên trốn vào trong thư phòng.
Hai hàng lông mày xoắn chặt, mũi nhỏ chun lên, đôi ngươi đen bóng chứa đựng bao u sầu.
“Em định nói gì nào? Sao mà cứ có vẻ thần bí thế.” Sở Hướng Thiên vươn tay vuốt lên mi tâm cậu, đau lòng khi thấy cậu cứ giấu mãi bầu tâm sự. Tiểu thiếu gia của hắn phải luôn vui cười mới phải.
Phó Điềm ung dung không nổi, cậu mím môi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Sở Hướng Thiên, “Anh ngồi xuống đi, nhớ phải ngồi yên không được đi đâu hết.”
Theo lời cậu ngồi xuống, Sở Hướng Thiên nhìn cậu cứ nhấp nhổm đứng ngồi không yên, bắt đầu nhíu mày theo cậu.
Mà Phó Điềm đang bồn chồn thấp thỏm thì không hề nhận ra.
Cứ mãi đi loanh quanh trong phòng, khi đã xoắn xuýt đủ, Phó Điềm mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Anh có tin trên cõi đời này có quỷ thần không?”
Cậu không chịu ngồi xuống, cứ đứng lặng yên đưa lưng về phía Sở Hướng Thiên, không thấy được nét mặt cậu, chỉ có thể quan sát tấm lưng gầy yếu đang ưỡn thẳng tắp.
Trực giác cho Sở Hướng Thiên biết đây là chuyện quan trọng không thể giỡn.
Nếu đổi thành dạo trước, hắn khẳng định sẽ đáp thẳng là mình không tin, từ thuở niên thiếu đã lên chiến trường, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, hắn gặp vô số kể, chuyện hắn không tin nhất chính là chuyện tâm linh.
Nhưng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265890/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.