Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
“Ước gì ta và biểu ca cũng có thể được như các ngươi thì tốt biết mấy.” Liễu Thanh nhìn sự thân mật giữa hai người, vừa buồn rầu lại vừa ngọt ngào nói, “Biểu ca luôn thích coi ta như hài tử, hồi thi Hương xong ta mới nhịn không được nên đã tỏ tình cùng y, ai ngờ y lại bảo tuổi ta còn nhỏ, bị người ngoài dạy hư…”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, dùng vẻ mặt ôn hòa và mong đợi nhìn Phó Điềm, “Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, Phó huynh nếu rảnh thì thường xuyên đến thăm biểu ca có được không? Y… vẫn còn đang giận ta.”
Người dù sao cũng do cậu cứu về, mà bây giờ mình đang ở Nhiêu gia, đi thăm Nhiêu Khứ Niệm cũng là lẽ thường tình, Phó Điềm không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Sở Hướng Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ, tay dưới bàn xoa lấy tay cậu, Phó Điềm ngờ vực, tưởng hắn có chuyện muốn nói với mình, nghiêng đầu sang hỏi, “Sao?”
“Hắn mới lừa em đó.”
Thanh âm Sở Hướng Thiên không lớn cũng chẳng không nhỏ, Phó Điềm nghe được, đương nhiên Liễu Thanh đang ngồi đối diện cũng nghe được. Phó Điềm sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.
Liễu Thanh đáp trả bằng một nụ cười ôn hòa ý hỏi “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”.
“…”
Phó Điềm chun mũi, tiếp tục kề tai nói nhỏ cùng hắn, “Làm sao anh biết?”
“Trở về rồi nói cho em nghe.” Sở Hướng Thiên nhu nhu đầu cậu, nhìn Liễu Thanh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265870/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.