Editor: D Ẹ O
Trở về từ điền trang, hồn vía Phó Điềm cứ như ở trên mây, đây là lần đầu tiên cậu có liên kết mãnh liệt đến thế với đám mạ, cậu thậm chí còn cảm nhận được mình hoàn toàn có khả năng chưởng khống sinh tử của thực vật, từ sống thành chết, mà cũng từ chết chuyển thành sống.
Cái cảm giác ấy rất khó hiểu, giống như nó đột nhiên hiện hữu trong đầu cậu mà cậu cũng hiểu được mình có khả năng ấy một cách khó có thể giải thích.
Những suy nghĩ hỗn loạn cứ tràn ngập tâm trí cậu, xuống xe ngựa, Phó Điềm vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Bước trong sân, ánh mắt quét nhìn mầm hoa non mới nhú, Phó Điềm nhìn chằm chằm nó hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy lá non của mầm cây kia lớn lên trong nháy mắt, phân nhánh thậm chí là đâm thêm một chồi non…
Chiếc lá be bé to bằng đầu ngón tay giãn ra, phiến lá giãn dài, màu cũng từ màu vàng nhạt trở thành sắc xanh nhạt.
Phó Điềm hoảng sợ trừng trừng nhìn hai chiếc lá bỗng lớn như thổi, đầu óc đình trệ, xoa xoa mi tâm, Phó Điềm loạng choà loạng choạng về Đông viện, nhưng mới đi được hai bước, cậu đã lung lay ngã xuống——
“Hữu Linh!”
Thấy cậu lâu vậy còn chưa về, Sở Hướng Thiên mới ra ngoài tìm thì bắt gặp ngay cảnh này, hắn hốt hoảng chạy lại đón lấy cậu, ôm người vội vã mang về Đông viện.
Đại Phúc cũng sợ hết hồn, “Thiếu gia làm sao vậy?!”
“Đi gọi đại phu.” Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265838/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.