Editor: D Ẹ O
Hô hấp Sở Hướng Thiên cứng lại, bàn tay nhẹ vuốt nhẹ sau gáy cậu, xác nhận hỏi: “Dùng xong hết?”
Nói đến chuyện này, Phó Điềm cũng ngượng ngùng, chút dũng khí vất vả lắm mới nhô lên được đã xẹp hết, ủ rũ như cây dây leo nhỏ đu trên người hắn, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
Sở Hướng Thiên bế nhóc con ôm sát vào lòng, bước vào phòng trong.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một ngọn nến đỏ, Sở Hướng Thiên đặt cậu nằm lên giường, khom người hôn lên chóp mũi cậu, “Sao hôm nay em lại chủ động vậy?”
Phó Điềm câu lấy cổ hắn không buông, nghe vậy lông mi cậu khẽ run, rũ mắt không nói năng gì, chỉ cong chân cà cà người hắn.
Hô hấp Sở Hướng Thiên càng thêm nặng, ẩn nhẫn nhắm mắt lại, hôn phớt lên môi cậu. Không khí nóng bỏng thiêu đốt lý trí, Phó Điềm bất mãn với chiếc hôn nhẹ của hắn, hai mắt mông lung, theo bản năng truy tìm, ngẩng đầu trúc trắc hôn môi hắn.
Hành động đầy tính ám chỉ như một mồi lửa cho vào chảo dầu nóng, khiến người bùng nổ trong nháy mắt, thiêu đốt không còn lại gì.
(F.M.L…)
Sau một hồi nóng bóng, chỉ còn lại thỏa mãn. Phó Điềm tuy đã mệt nhoài, đôi mắt mở không lên, nhưng vẫn cố mơ mơ màng màng tìm đến môi hắn, ấn một cái hôn ướt át, “Anh đừng tức giận.”
Rồi lại như động vật nhỏ ngáp ngáp, co thành đoàn, rúc trong lòng Sở Hướng Thiên lâm vào mộng.
Tâm Sở Hướng Thiên mềm đến rối tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265798/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.