Editor: D Ẹ O
Sững sờ trong chốc lát, Phó Điềm nở một nụ cười xán lạn, chạy vọt về phía trước, nhào vào lòng Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên ôm chặt lấy cậu, như khảm cậu vào trong lồng ngực, râu lún phún ở cằm cọ cọ hai má cậu, “Ta nhớ em chết mất.”
Phó Điềm bị râu mép hắn cọ, vừa đau vừa ngứa, rụt rụt cổ nhưng không né, mắt cậu sáng như sao nhìn hắn chằm chằm, “Em cũng nhớ anh.”
Bị cậu nhìn chuyên chú như thế, Sở Hướng Thiên cảm thấy mình bất chấp ngày đêm không ngủ chạy vội về là đáng giá.
Hai người dắt tay nhau vào phòng, Sở Hướng Thiên đi đường xa, đầy mình toàn bụi bặm, còn đang muốn ôm Phó Điềm thân mật một lát, lại bị cậu đẩy đi tắm, “Anh mau tắm trước đã, nhà bếp đã chuẩn bị cơm chờ anh về rồi đó.”
Sở Hướng Thiên nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay mang vết chai vuốt ve cổ tay cậu, “Tắm cùng ta?”
Phó Điềm đỏ mặt, muốn tránh tay hắn, “Mẫu thân còn đang định mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh đó.”
Sở Hướng Thiên kéo cậu vào lòng, cằm đặt lên hõm cổ cậu, như con gấu lớn tha gấu con mà đi, “Tiểu biệt thắng tân hôn, nương sẽ hiểu thôi.”
Phó Điềm còn muốn nói, nhưng bị hắn ngắt eo đặt lên thành bồn tắm, mịt mờ lại thêm khí nóng từ trong ra ngoài xông thẳng lên mặt, Phó Điềm giữ lấy bờ vai hắn để tránh cậu khỏi ngã, nhấc chân đá đá hắn, “Mau thả em xuống.”
Sở Hướng Thiên cụng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265791/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.