Editor: D Ẹ O
Xe ngựa chậm rãi lái vào Trường Lưu quận, trừ binh lính thủ thành, trên đường vắng lặng không một bóng người, chỉ có mấy con châu chấu nhảy nhót lung tung.
Phó Điềm xốc nhẹ màn xe để hở một khe nhỏ, nhìn con đường tiêu điều, tuy không đến nỗi che kín cả bầu trời, nhưng nhìn chúng bay tán loạn vẫn rất rợn người, xe ngựa ngang qua cũng không ai dám giở màn xe lên.
Tình hình trong thành đỡ hơn ngoài thành một chút, có lẽ là do trong đó chẳng còn gì để ăn. Phu xe đội nón rộng vàng che kín mặt, đánh xe ngựa đến cửa hàng gạo Phó gia.
Phu xe xuống gõ cửa, một lát sau, một nam nhân cũng mang nón rộng vành mở khe cửa he hé.
Ông cảnh giác hỏi, “Ai?”
“Là cậu chủ tới.” Phu xe nghiêng người chỉ về phía xe ngựa, Phó Điềm vén rèm xe, để lộ mặt.
Người mở cửa chính là Vương quản sự, ông đã từng gặp Phó Điềm, thấy người liền vội mở cửa phụ, để xe ngựa vào.
Xe ngựa lái vào trong sân, ba người Phó Điềm bước xuống.
Trong sân vốn cũng trồng hoa cỏ, mà giờ lại trọc lóc, ngay cả một phiến lá cũng không còn.
Vương quản sự cầm năm cái nón rộng vành đưa cho bọn họ, nói: “Mọi người mau đội vào đi, những con chấu chấu kia không sợ người, rất dễ bị bám vào.”
Phó Điềm nhận nón, tiện thể dò hỏi tình hình Trường Lưu quận hiện nay.
“Sao ở đây châu chấu lại nhiều dữ vậy? Ngay cả trong thành cũng có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265785/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.