Editor: D Ẹ O
Hai người đến Trường Thọ cung dùng cơm cùng thái hậu, sau khi ăn cơm xong, Sở Phượng Nguyên đi ngự thư phòng xử lý công việc, còn Phó Điềm thì bị thái hậu giữ lại trò chuyện.
Từ sau nạn hạn hán, trong cung bắt đầu cắt giảm chút chi tiêu không cần thiết, thái hậu xót cho hoàng đế, bà không đi nghe kể chuyện, thường ngày chỉ quanh quẩn ngắm hoa, hoặc đến chùa đền cầu khấn Phật.
Hiện Phó Điềm đã về, hiếm khi mới được gặp đứa nhỏ mà bà quý mến này, thái hậu muốn nhân cơ hội giữ cậu lại cung chơi vài ngày.
Phó Điềm nghe nói thái hậu không còn nghe kể chuyện, việc mà bà yêu thích nhất, liền cố ý muốn kể cho bà nghe những chuyện hay ho mà cậu gặp được ở Trường Lưu quận, vì chuyến đi lần này của mọi người tương đối thuận lợi, lại thêm Phó Điềm cố ý lựa những chuyện vui để kể, chẳng mấy chốc cậu đã thành công chọc thái hậu vui vẻ không thôi.
Ở đến giờ Ngọ dùng cơm tối, thái hậu mới sực nhớ ra món đồ con trai út gửi về, bà liền bảo Vương ma ma cầm đến.
Bà cười nói: “Phượng Chương đóng quân ở biên quan đã nhiều năm, nhưng chưa năm nào ta thấy nó báo tin về sau khi thắng trận, hiện nó có người thương, vậy mà cũng rất biết cách săn sóc.”
Mắt Phó Điềm toả sáng, cậu nhận lấy bọc vải từ tay Vương ma ma, nghe thái hậu trêu ghẹo, cậu mím mím môi, mặt cũng đỏ ửng.
Thái hậu nhìn cậu, bà cười hiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265781/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.